Ngoài mặt không để ý tới cô, trong lòng vẫn lại quan tâm cô.
Nhìn dáng vẻ nho nhỏ ngạo kiều trước mắt, Hạ Nhất Nhiễm cảm động mặt đầy nước mắt, không khỏi khom người xuống, kéo thân thể nhỏ bé của cậu vào trong lòng, ôm chặt lấy.
"William, không cần không để ý đến ta!" Cô khàn giọng nói, ôm chặt thân thể ấm áp cả cậu bé.
"Con tại sao muốn để ý người, người cũng không phải mẹ con! Người lại không nghe lời con nói!" Cậu bé lớn tiếng nói, vẻ mặt tức giận, vẫn lại là tùy ý để cô ôm, Hạ Nhất Nhiễm miệng ngậm kẹo táo, nước mắt rơi xuống càng nhiều.
"Mẹ... Nghe lời con nói, con có thể kêu ta là mẹ mà, cái bạn nhỏ khác đều đã kêu như thế. Mẹ sau này nhất định ăn cơm đúng giờ, có được hay không?" Cô buông cậu bé ra, nâng khuôn mặt nhỏ tuấn tú đẹp trai của cậu bé lên, run giọng khóc nói.
"Người tại sao khóc? Con không thích mít ướt!" William giống như một người lớn, ghét bỏ nói, ngón tay nhỏ lại đang giúp cô chà lau nước mắt, động tác của cậu bé ấm lòng như vậy, càng làm cho cô cảm động.
Nét mặt thối tha này, giống như dạy cô thấy được người kia.
Cũng là mặt ngoài đối với cô rất lạnh lùng, trên thực tế, trong lòng vẫn quan tâm.
"Không khóc, sau này sẽ không khóc. William, hứa với mẹ, sau này không cần không nói chuyện với mẹ, có được hay không? Không cần không để ý mẹ! Cầu xin con đó! Bảo bối!" Một người phụ nữ ba mươi hai tuổi đã thành thục, chính chắn như cô ở trước mặt một cậu bé năm tuổi, khóc đến giống đứa bé, bất lực, đáng thương như vậy, ôm chặt lấy cậu bé, giống như khối thân thể nho nhỏ này, có thể cho cô niềm an ủi vô tận!
"Người không phải mẹ con, tại sao đối với con tốt...như thế?" William mất mác hỏi, mặt ngoài lại vẫn khô khốc lạnh lùng.
Hạ Nhất Nhiễm buông cậu bé ra, vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu bé, "Ai nói ta không phải là mẹ con chứ..."
"Người là mẹ Nini! Những bạn nhỏ khác đều không phải con của người! Con cũng không phải!" William lớn tiếng nói, đứa bé nhỏ nhắn, trong lòng tràn đầy mất mác.
Thật hâm mộ Nini...
Hạ Nhất Nhiễm tim hung hăng thắt lại, bất đắc dĩ nhìn đứa nhỏ trước mắt.
"Chỉ có Nini mới có thể mỗi ngày đều cùng với người..." Cậu bé lại nói thêm.
"William, mẹ đang cố gắng, mẹ cố gắng để cho con được ở bên cạnh mẹ, có được không?"
William lắc đầu, bày tỏ không muốn.
"Đừng khóc, mắt sưng lên, cực kỳ xấu!" William ghét bỏ nhìn cô nói, Hạ Nhất Nhiễm lại nở nụ cười, hướng cậu bé trợn mắt.
"Ai bảo con không để ý tới mẹ...!" Cô làm nũng nói, kỳ thật rất hiểu tính cách của cậu bé, ngoài lạnh trong nóng, xem ra quái gở, kỳ thật trong lòng cực kỳ thiện lương, tâm tư cũng cực kỳ nhạy cảm.
"Người đi nhanh đi! Con tiếp tục chơi, không cần quấy rầy con!" Cậu bé lạnh lùng nói xong, liền muốn chạy, bị cô giữ chặt, lại ôm ấp trong ngực, "Con không được học xấu theo người đó, không cần làm bộ như không nghĩ để ý mẹ, mẹ biết, con rất nhớ mẹ, tức giận là vì mẹ đã lâu không có tới thăm con, đúng không?"
Thân thể cậu bé có phần run rẩy, Hạ Nhất Nhiễm cảm nhận được cảm xúc cậu bé biến hóa, càng đau lòng, "Mẹ đi Trung Quốc, làm rất nhiều, mới trở về..."
"Tại sao không mang con đi? Bởi vì con không phải con của người, người nhất định mang Nini đi..." William khổ sở nói, nước mắt ủy khuất đã ở trong hốc mắt đảo quanh, Hạ Nhất Nhiễm lại càng đau lòng.
Hận chính mình vô năng...
Ôm cậu bé thật lâu, mới buông ra, Nini tìm đến đây, nhìn thấy cô muốn hôn William, lại bị William né tránh, ghét bỏ trợn trắng mắt với cô.
Cái Tiểu Hoa si Nini này!
Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng sủng nịch nói, nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa với nhau, nhìn dáng vẻ ngạo kiều của thằng bé, hình ảnh như vậy, không khỏi lôi cô về tới thơ ấu, khóe miệng nhẹ nhàng mà cong lên.
Thoải mái đi...
Không cần lại đồ trốn tránh quá khứ, bình thường trở lại, liền không cần tận lực trốn tránh, bình tĩnh bỏ qua toàn bộ, dù là vui vẻ hay vẫn lại là đau khổ.
Từ sau lần gặp qua ở bệnh viện, cô không có bất cứ tin tức gì của Đường Hạo Nam, cũng không liên hệ qua, thật sự liền mỗi người đến chân trời riêng của mình, sau này chỉ sợ cũng sẽ không gặp lại.
Nhưng mà vẫn còn thành khách qua đường.
Anh đã từng là người đối với cô cực kỳ quan trọng như thế!
Sau khi tạm biệt, William cũng không quay đầu lại đã đi mất, Hạ Nhất Nhiễm mang theo Nini lên xe.
Xe mới rời đi, cậu bé trốn từ một nơi bí mật gần đó vụng trộm nhìn chiếc ô tô càng ngày càng xa, hốc mắt dần dần phiếm hồng, chỉ chốc lát sau, bàn tay nhỏ của cậu bé nâng lên lau nước mắt.
Người đó là mẹ của Nini, không phải mẹ của cậu.
Cậu là cô nhi.
Là cô nhi không có cha, không có mẹ.
Những bạn nhỏ sống ở đây, đều không có cha mẹ.
"Này cậu bé, con tên là gì?" Một bóng dáng cao lớn từ góc rẽ đi ra, đi tới trước mặt cậu bé, ôn nhu cười hỏi.
William ngẩng đầu nhìn người lớn xa lạ trước mặt, lắc đầu, liền muốn chạy.
Bị Lục Ngộ Hàn vươn tay cánh tay ngăn trở, đôi mắt đen thâm sâu khóa chặt khuôn mặt cậu bé trước mắt, gương mặt lãnh khốc nhỏ nhắn này, sao càng nhìn càng có dấu vết quen thuộc!
Lục Ngộ Hàn tim mạnh trầm xuống!
"Ông buông tôi ra! Buông tôi ra!" William tính tình cực kỳ cao ngạo, bình thường gặp được người xa lạ trực tiếp không để ý tới, đối với Lục Ngộ Hàn cũng không ngoại lệ!
Lục Ngộ Hàn đành phải buông tay, lo lắng cậu bé gọi quản lý Cô Nhi Viện tới, anh là vụng trộm đi theo Hạ Nhất Nhiễm vào.
Nhìn bóng lưng cậu bé đi xa, Lục Ngộ Hàn nhíu mày, xem ra, Hạ Nhất Nhiễm còn có nhiều bí mật không muốn người khác biết!
Lục Ngộ Hàn thất thần tại chỗ cười khổ, hai ngày sau khi hai mẹ con cô trở về, anh liền theo tới rồi.
Hạ Khả San có bạn trai, không lại cần anh quan tâm, anh tại Sùng Xuyên, coi như là một người cô đơn, dứt khoát theo tới Singapore...
...
"Mẹ, tại sao không cho William đến nhà chúng ta ở? Nhà của chúng ta phòng nhiều như vậy..." Tiểu Nini ngồi trong ghế cho bé ở trên xe, Hạ Nhất Nhiễm chính đang nhìn ngoài cửa sổ xe ngẩn người, nghe được con gái nói như vậy, cứng ngắc cười cười.
"Bà nội không thích... Nini, trở về trong nhà không cần nhắc đến William, biết không?" Hạ Nhất Nhiễm nói xong, muốn cùng cô bé ngoéo ngón tay.
Nini ngoan ngoãn gật đầu, "Chúng ta nhanh về nhà giúp Đại Hoàng tắm rửa!"
Đại Hoàng bị mẹ con cô mang về Singapore, kỳ
thật không nghĩ mang về đây, vốn định giữ cho Lục Ngộ Hàn nuôi, Nini không nỡ, phải muốn mang theo.
Ánh trăng vẫn lại là hướng về cố hương.
Cô không đành lòng để cho Đại Hoàng cũng rời xa quê hương...
Cũng như cô.
Nhiều năm như thế, luôn có cảm giác sống cuộc đời đầu đường xó chợ. Nhưng mà, khoảng thời gian trước không phải trở về Sùng Xuyên rồi hả? Nhưng mà nơi đó đã không có chút tình cảm, thế giới này, giống như căn bản không phải nhà cô, cô cũng không biết nhà cô ở đâu...
Hạ Nhất Nhiễm đứng ở trước cửa lớn biệt thự to như hoàng cung của Đổng gia, trong đầu đột nhiên nhớ đến những lời Đường Hạo Nam đã từng nói qua.
Nhà em ở đây, tại sao phải rời khỏi?!
Như vậy, cái nhà trước mắt này, là nhà cô sao?
Cũng như vậy, cũng không có chút tình cảm nào...
Cô nào có cái nhà gì, trước kia không có, hiện tại cũng không có, vẫn đang giống một cây lục bình lềnh bềnh trôi theo dòng nước không bến đi về.
"Lại đi đâu về?" Vừa mới vào cửa, một vị phu nhân dáng vẻ đoan trang, nhìn mẹ con cô, ánh mắt hiền lành, mặt mỉm cười, hướng cô hỏi.
"Phu nhân, con mang Nini ra ngoài đi dạo, đã lâu không trở lại, vẫn là Singapore hoàn cảnh tốt, không khí cũng được!" Hạ Nhất Nhiễm vội vàng nói, Đổng lão phu nhân mỉm cười gật gật đầu.
Để cho người hầu đem Nini mang đi rồi.
"Nghe nói nghiệp vụ ở Trung Quốc đã phát triển rất tốt?"
"Uh"m, trên cơ bản đã đi vào quỹ đạo rồi!" Hạ Nhất Nhiễm bình thản trả lời.
"Vất vả cho con rồi! Mắt nhìn của Hưng Á quả nhiên không sai, từ khi con gả vào Đổng gia, làm ăn càng ngày càng tốt rồi." Đổng lão phu nhân hiếm khi khen ngợi Hạ Nhất Nhiễm hai câu, bình thường luôn luôn cường thế, quản giáo Hạ Nhất Nhiễm cũng cực kỳ nghiêm.
Hạ Nhất Nhiễm mỉm cười, làm ăn tốt, nhưng trong đó cô trả giá gian khổ bao nhiêu, nào có ai biết?
Trong phòng khách vàng son lộng lẫy của biệt thự Đổng gia, mẹ chồng nàng dâu vừa dùng trà vừa trò chuyện, lúc này, một người đàn ông mặc Tây phục từ trên lầu đi xuống, Hạ Nhất Nhiễm lễ phép đứng lên, "Anh cả."
Đổng lão phu nhân sắc mặt đã có điểm căng cứng rồi.
Người nọ là con lớn đích tôn của Đổng gia, Đổng Hưng Diễn.
"Em dâu về rồi sao!?" Đổng Hưng Diễn gật đầu, chào hỏi, đi tới bên cạnh cô, "Nhiều ngày không gặp, em có vẻ lại gầy thêm rồi."
Giọng điệu quan tâm, ánh mắt hơi chút ám muội...
"Khụ khụ..." Đổng lão phu nhân lúc này đột nhiên ho khan hai tiếng, sắc mặt hết sức khó coi, Hạ Nhất Nhiễm hiểu rõ ý tứ của bà ta.
"Anh cả nói đùa, còn có mấy phần văn kiện muốn xem, xin lỗi không tiếp được rồi. Lão phu nhân, con đi lên lầu rồi!" Hạ Nhất Nhiễm vội vàng đứng lên, hướng Đổng Hưng Diễn cùng Đổng lão phu nhân nói.
Chỉ cần cô cùng Đổng Hưng Diễn nói nhiều một lời, đều sẽ bị này lão phu nhân quở trách, đối với người quả phụ như cô, quản giáo cực kỳ nghiêm khắc.
Hạ Nhất Nhiễm còn chưa tới lầu hai, liền nghe được tiếng tranh cãi của Đổng Hưng Diễn cùng lão phu nhân, vẫn là vì chuyện cổ phần cùng tài sản Đổng Hưng Á để lại.
Những kẻ được gọi là nhà giàu có này, phía sau đều là ẩn chứa quá nhiều bí mật tranh đấu không muốn bị người khác biết đến, cô không muốn dính líu vào, lại bị cuốn vào vòng xoáy này.
Thật là, bất đắc dĩ!
...
Đồng Y Mộng nhân lúc Đường Hạo Nam phát bệnh nửa người hoàn toàn tê liệt, trốn ra khỏi phòng, ác độc châm một trận lửa, biệt thự bốc cháy hừng hực, cô ta vác bụng bầu to tướng gắng gượng bỏ chạy ra, liều mình chạy đi.
"Đường Hạo Nam! Anh chờ bị thiêu sống đi!" Nghe được tiếng quát tháo của người làm trong biệt thự, Đồng Y Mộng vừa chạy vừa nghĩ.
Trong bóng đêm, Đồng Y Mộng càng không ngừng chạy, rất nhanh liền lạc đường, đứng ở một nơi hoang dã không bóng người, sợ tới mức không biết nên chạy đi đâu.
Đã không sợ bị Đường Hạo Nam đuổi theo rồi.
"A...!" Cô ta mới tìm được một con đường nhỏ, dưới ánh trăng, ba người đàn ông khắp người đầy mùi rượu đang đi tới bên này, cô ta sợ tới mức xoay người bỏ chạy, còn không chạy được hai bước, đã bị người ta bắt trở lại.
Đồng Y Mộng thét chói tai, thân thể ngã về phía sau, ba người đàn ông kia dáng vẻ thô kệch quê mùa động tác thô bạo, giữ chặt cô ta thay nhau cưỡng hiếp, miệng tà ác nói lời ô uế.
"Không muốn! Tôi là, tôi là phụ nữ có thai! Tôi còn là phụ nữ có thai! A...!" Đau đớn như tê liệt từ dưới thân truyền đến, cô ta thét chói tai, âm thanh vô cùng thảm thiết...
...
Hạ Nhất Nhiễm là bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, Nini ở phòng bên cạnh cũng đang khóc, cô lập tức ra khỏi phòng, liền nghe Đại Hoàng trong ổ chó dưới lầu cũng đang không ngừng kêu, quản gia khiển trách hai tiếng, Đại Hoàng còn hú không ngừng.
Xảy ra chuyện gì?
Hạ Nhất Nhiễm không hiểu sao lại hoảng hốt, ôm chặt thân thể Nini, "Mẹ... Chú đẹp trai... Chú đẹp trai... Đã chết..."
Nini mặt đầy nước mắt, gào khóc nói xong, Hạ Nhất Nhiễm sợ sệt, "Nini! Đừng nói bậy! Con gặp ác mộng thôi, ngoan..."
Cô vội vã phản bác, lòng lại đang hốt hoảng.
Vừa rồi, cô cũng mơ thấy Đường Hạo Nam đã xảy ra chuyện... Đã là người không có quan hệ gì với cô, tại sao còn có thể mơ thấy?!