Lúc này, Hạ Nhất Nhiễm nghe được giọng của cô, xoay người lập tức nhấc chân, hướng lâu đài cổ đi đến.
"Cưỡi ngựa té ngã." Đường Hạo Nam nhìn về phía An Nhiên vẻ mặt lo lắng, nói khẽ.
"Sao có thể là té ngã, còn có dấu ngón tay..." An Nhiên thốt ra, lại ngừng, ai dám đánh anh, người nào sẽ đánh anh?
An Nhiên bị Đường Hạo Nam kéo đến dưới tàng cây.
Hạ Nhất Nhiễm trở lại phòng, đứng ở ban công uống nước, bưng ly, nhìn một đôi dưới cây đại thụ kia.
Khóe miệng chế giễu cong lên.
Trước kia nhìn đến Đường Hạo Nam luôn muốn cự tuyệt anh, về sau mới biết anh cứu chính mình, lại có khả năng sẽ chết, là quan tâm. Hiện tại sao, tối hôm qua mới vừa phát sinh quan hệ cùng anh, tư vị khắc cốt kia, cô còn nhớ rõ, nhưng hôm nay nhìn anh, đã nghĩ đánh anh, hơn nữa lúc anh hỏi đến William, hận không thể đánh chết anh.
Trong lòng thật hận.
Làm một người người đàn ông, người đàn ông cô yêu, anh quá mất tư cách.
Yêu một người, sao lại như vậy?
Hiện tại nghĩ lại, tại trang trại ngựa thật sự không nên đánh anh, cô không có tư cách dạy dỗ anh, cũng không cần thiết!
Cái cô gái tên An Nhiên kia, vừa thấy liền biết cực kỳ ái mộ anh, ở trên người cô gái ấy, cô giống như thấy được bóng dáng chính mình lúc còn trẻ.
"An Nhiên, tôi biết em thích tôi, nhưng mà, tôi không có khả năng đáp lại em! Người tôi yêu, vĩnh viễn là vợ trước của tôi." Lần này, An Nhiên nghĩ muốn cùng anh đi du lịch, anh liền mang cô theo rồi. Bé gái này rất tốt, cùng với cô, thực nhẹ nhàng.
Nhưng mà...
Vừa thấy đến Hạ Nhất Nhiễm, anh giống như gặp được thuốc phiện đã ăn sâu vào trong cơ thể anh, nghiện đến xâm nhập cốt tủy, lập tức đã bị cô cuống hút rồi!
Anh muốn ngừng mà không được!
"Đường đại ca... Em, em không có muốn..." An Nhiên đỏ mặt, hốc mắt đã ướt át, nước mắt đang đảo quanh.
"Em không có được trái tim anh! Thì ra không phải em không đủ mị lực, không đủ cố gắng, hiện tại, nhìn đến anh đối với vợ trước của mình nặng tình như vậy, em chỉ có thể chùn bước rồi..." An Nhiên lùi lại, nhìn Đường Hạo Nam, cười nói, lòng tràn đầy buồn bã, mà lại vô cùng hâm mộ tình cảm sâu nặng anh dành cho Hạ Nhất Nhiễm.
Nhưng mà, lại đặc biệt hi vọng tình cảm sâu nặng của anh có thể có được hồi báo tốt đẹp.
Giống như xem những bộ phim ngôn tình lãng mạn trên tivi, hi vọng nam chính nặng tình có thể làm rung động nữ chính...
Đường Hạo Nam không nói gì, nhìn An Nhiên xoay người đi, sau đó, bóng dáng mảnh khảnh kia nhanh chóng chạy đi.
Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh nhìn một màn này, thật giống như đang nhìn một đôi yêu nhau đang cãi nhau!
Đường Hạo Nam không đuổi theo, lúc anh quay lại nhìn về phía cô, cô liền vội vã vào phòng ngủ.
Thu dọn quần áo, chuẩn bị rời đi, đã đặt vé máy bay ngày mai, cô cần phải lập tức bay trở về, William hiện tại đã an toàn, nhưng, cô lo lắng an nguy của Nini!
...
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, cô liền kéo theo vali xuống lầu, nhìn đến Đổng Hưng Diễn cũng dưới lầu, lúc này mới nhớ tới, giống như không cùng anh ta chào hỏi.
"Em phải đi về rồi sao?"
"Đúng vậy, ra ngoài mấy ngày, lo lắng Nini, còn anh? Hiện tại không quay về sao?" Thái độ vừa không thân thiết, cũng không xa cách, cực kỳ tự nhiên hỏi, trong lòng lại đối Đổng Hưng Diễn có chỗ phòng bị.
Đổng Hưng Diễn nhún nhún vai, "Hẹn bạn, trễ vài ngày lại quay về."
Hạ Nhất Nhiễm gật đầu, lấy lý do đang vội, cùng anh ta tạm biệt, nhanh chóng ra khỏi lâu đài cổ.
Cô ngồi đúng là chuyến bay Paris đi Singapore, đến nội thành, ngồi trên đoàn tàu cao tốc đi Paris.
Đường Hạo Nam đột nhiên xuất hiện, làm cô kinh ngạc.
Anh ngồi xuống tại vị trí bên cạnh cô, Hạ Nhất Nhiễm không vui trừng mắt nhìn anh, "Anh đi đâu, là tự do của anh, em quản không được."
Đường Hạo Nam nhàn nhạt nói, buông xuống tự tôn cùng kiêu ngạo, đối mặt cô.
Bây giờ, nhất định không thể lại kiêu ngạo.
Hạ Nhất Nhiễm chịu đựng tức giận, cũng không muốn bởi vì anh nhiễu loạn tâm trạng đang tốt của chính mình, "Vậy mời anh cách tôi xa một chút."
"Cực kỳ trùng hợp nha, vé anh mua chính là vị trí này, có lẽ là duyên phận đi." Đường Hạo Nam nhàn nhạt, nhẹ giọng nói.
Hạ Nhất Nhiễm giễu cợt dương môi, "Không nghĩ tới, Đường tiên sinh lại vẫn ấu trĩ như thế, ngây thơ tin tưởng duyên phận..."
"Đương nhiên, con người ở lúc bất lực nhất, sẽ luôn lựa chọn một loại tín ngưỡng để trấn an bàng hoàng bất an trong lòng." Anh nhẹ giọng phản bác.
Cô hiểu rõ ý tứ của anh.
"Không ở Paris chơi hai ngày sao? Rất không dễ dàng tới một lần." Anh nhẹ giọng hỏi, Hạ Nhất Nhiễm không có trả lời, trầm mặc, chính là đáp lại tốt nhất với anh, để ý đến anh, anh sẽ chỉ được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Anh thường tới nơi này, sáu năm qua, hàng năm đều đã tới. Luôn nghĩ đến em sẽ đến nước Pháp, bởi vì em trước kia liền tính toán tới nơi này..." Đường Hạo Nam nghiêng đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cô ngồi cạnh cửa sổ, hai người là đồng thời nhìn ngoài cửa sổ.
"Anh nói những thứ này, tôi cũng đã không còn ấn tượng gì nữa rồi." Cô lại tiếp tục châm chọc.
"Bức thư kí gửi tới nước Pháp kia, bị trả về cửa hàng bánh ngọt, bị anh nhìn thấy, duyên phận đúng không?" Anh cười nói, không để ý châm chọc của cô.
"Tô Tiểu Quả, năm ấy đột nhiên phải rời khỏi, anh tiếp nhận cửa hàng đồ ngọt, lúc bắt đầu cô ấy vẫn còn không nghĩ muốn bán cho anh, thật sự không có biện pháp, bán..."
"Anh có biết em ấy đi nơi nào hay không?!" Hạ Nhất Nhiễm cuối cùng có chút phản ứng, nhìn về phía anh, trầm giọng hỏi.
Đường Hạo Nam lắc đầu, "Khi đó, anh ngoại trừ làm việc chính là hút thuốc say rượu, giống cái xác biết đi, không có để ý đến những người khác."
Hạ Nhất Nhiễm lại chuyển quay đầu, không muốn nghe những thứ này.
Đường Hạo Nam cũng không lại tự làm mất mặt, cũng không nói thêm gì, trầm mặc ngồi bên người cô.
Xuống xe, lại ngồi taxi đến sân bay, hai xe taxi một trước một sau chạy đi.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, tháp Eiffel vội vàng lướt qua rồi biến mất, đây là thành phố trước kia cô từng khát vọng tới sống, nếu không phải Đường Hạo Nam vừa mới nhắc nhở, cô cũng không còn nhớ rõ rồi.
Cũng không cái gì.
Mấy năm nay, dù là đi đầu, đều không có cảm xúc gì quay về.
Để cho Hạ Nhất Nhiễm bất ngờ chính là, Đường Hạo Nam vậy mà cũng ngồi cùng chuyến bay với cô, anh muốn đi Singapore!
Đầu tiên nghĩ đến chính là, William, có thể bị anh nhìn đến hay không?
Trải qua thời gian dài ngồi máy bay, mới
vừa xuống máy bay, cô liền mở điện thoại di động gọi cho Lục Ngộ Hàn, nói cho anh biết Đường Hạo Nam cũng đến đây.
Lần nữa dặn dò, đừng cho anh nhìn đến thằng bé.
Đây là Đường Hạo Nam lần đầu tiên đi tới thành phố cô sinh sống sáu năm qua, như là muốn mở ra một đoạn đường tìm hiểu toàn bộ cuộc sống sáu năm qua của cô.
Cực kỳ muốn biết, cô sáu năm qua, ở trong thành phố tươi mát sạch sẽ này, đã xảy ra những chuyện gì.
Hạ Nhất Nhiễm không phát hiện bị Đường Hạo Nam đi theo, ra khỏi sân bay, lái xe đã tới đón cô rồi.
...
"Gâu gâu gâu... Grừ gừ gâu gâu..."
"Con chó này hôm nay nhất định phải bắt nó đi! Các người còn không mau ra tay?!"
Trong vườn, Đại Hoàng đang không ngừng sủa to, người làm vườn Đổng gia cầm trong tay gậy gộc, như muốn đánh nó, tiểu Nini dũng cảm dang rộng hai tay, che ở trước mặt Đại Hoàng!
"Bà nội, người là người xấu! Người thương tổn Đại Hoàng!" Nini lớn tiếng nói, tiểu bảo bối không khóc cũng không quấy, vẻ mặt kháng nghị.
"Tiểu nha đầu, phản rồi! Trở về đem mày cũng vứt bỏ!"
"Ai muốn đem con gái của tôi vứt bỏ?!"
Đổng lão phu nhân vừa mới dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên, chỉ thấy Hạ Nhất Nhiễm mặc áo khoác dài xuất hiện tại cửa, phía sau đi theo lái xe, giúp cô xách theo hành lý.
Cô cường thế đi tới, khí tràng mười phần.
"Mẹ!" Nini nhìn đến mẹ nhiều ngày không gặp, chạy vội qua, Hạ Nhất Nhiễm kích động hốc mắt phiếm hồng, mở ra hai tay liền đem tiểu bảo bối tròn trịa đáng yêu ôm vào trong ngực, Đại Hoàng cũng chạy tới, càng không ngừng phe phẩy cái đuôi.
"Tiểu bảo bối của mẹ! Mẹ rất nhớ con!" Hạ Nhất Nhiễm nói xong, ở trên hai gò má phấn nộn của Nini hung hăng hôn rõ kêu.
"Mẹ, người cuối cùng trở về! Bà nội muốn đuổi Đại Hoàng đi! Bà thật xấu! Đại Hoàng căn bản không có làm sai cái gì!" Nini nhìn mẹ, ủy khuất kể khổ.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn về phía Đại Hoàng, nó giống như thật gầy, càng không ngừng hướng chính mình phe phẩy cái đuôi, cô nhịn không được vươn tay, vuốt ve đầu của nó.
Nhớ lại hai đứa nhỏ đều đã chịu ủy khuất, liền ngay cả Đại Hoàng cũng bị ủy khuất, trong lòng cô rất không tư vị.
"Cái gì không có sai? Tiểu nha đầu này, càng ngày càng không phép tắc, sao không biết nghe lời người lớn như vậy?!" Đổng lão phu nhân đi tới bên này, vẻ mặt uy nghiêm, một vẻ uy nghiêm mang theo phong phạm đương gia tổ mẫu.
Hạ Nhất Nhiễm thả Nini xuống, đứng lên, bình tĩnh mà đối diện bà ta.
"Lão phu nhân, Nini còn chưa tới bốn tuổi, người cùng một đứa trẻ bốn tuổi so đo cái gì chứ? Còn nữa, con chó này, nó xảy ra chuyện gì?"
Hạ Nhất Nhiễm chút yếu thế hỏi, này lão phu nhân đã bắt đầu không khách khí, cô cũng không cần cùng bà ta hòa nhã.
Dạo này, người hiền hay bị bắt nạt, càng khách khí với đối phương, đối phương càng nghĩ đến khi dễ mình.
"Con chó này nửa đêm sủa bậy, làm phiền giấc ngủ của ta!"
"Không có! Bà nói dối!" Nini vội vàng phản bác.
"Lão phu nhân, muốn mở CCTV kiểm tra hay không? Tôi thấy cũng không cần thiết đâu nhỉ, tốt xấu gì tôi cũng là người thừa kế của cái nhà này, nuôi con chó, chẳng lẽ cũng không tư cách? Nếu nó thực quấy nhiễu người an tĩnh, người đại nhân đại lượng, rộng lòng tha thứ đi." Cô không khách khí nói, lại vẫn mang theo vẻ mặt mỉm cười.
Đổng lão phu nhân sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn Hạ Nhất Nhiễm dắt con gái cùng chó đi vào nhà chính.
...
Đường Hạo Nam tới Singapore vài ngày, tự mình tìm hiểu về Đổng gia, về sau mới nghe Hứa Thành nói, Lục Ngộ Hàn cũng ở Singapore, anh tìm được cậu mình tại chỗ ở Singapore.
"Hừ! Ya!"
"Hự! Hây da!"
Anh bị ngăn cách bởi cửa cổng điêu khắc, liền nhìn đến một đứa bé trai mặc quần áo luyện võ kiểu Trung Quốc, dưới ánh mặt trời, ở trong sân đứng trung bình tấn, đang luyện quyền.
Đứa bé ở đâu ra?
Đường Hạo Nam cho rằng chính mình đi nhầm, nhưng kiểm tra đúng biển số nhà.
"Đứng tấn không vững! Ta dạy con thế nào?!" Lúc này, từ trong nhà đi ra một người, đúng là Lục Ngộ Hàn, anh hướng bé trai kia nghiêm khắc nói.
Chỉ thấy cậu bé kia xoa xoa mồ hôi trên trán, vững vàng ổn định nửa người dưới đứng tấn, tiếp tục đánh quyền, so với vừa rồi càng thêm dùng lực, kêu la cũng càng thêm khí thế mười phần!
Đường Hạo Nam lòng tràn đầy nghi hoặc, ấn chuông cửa.
Lục Ngộ Hàn kỳ thật đã sớm chú ý tới người đứng ở cửa.
Anh đi tới mở cửa, William giống không thấy được, tiếp tục chuyên tâm luyện tập.
"Cậu, ở đâu ra thằng nhóc này thế?" Đường Hạo Nam đi vào, nhìn cậu bé mặc bộ đồ màu trắng trân châu, giương giọng hỏi.
Anh ở trên bàn đá dưới gốc cây, phát hiện một khối rubic, lững thững liền đi tới.
Lục Ngộ Hàn nhíu mày.
"Đừng lấy đồ của cháu!" Đường Hạo Nam mới vừa cầm lấy rubic trên bàn, tiểu William đột nhiên lao tới, hướng anh hung dữ nói.
Đường Hạo Nam kinh ngạc.
William kiễng hai chân, cực kỳ không khách khí cướp đi rubic, Đường Hạo Nam nhìn ngũ quan có chút quen thuộc kia, nhìn gương mặt cậu bé, hơi hơi thất thần...