Hạ Nhất Nhiễm không biết Đồng Y Mộng tại sao muốn gặp cô, cô đi, cái người phụ nữ này lừa gạt cô quá nhiều, cô làm sao không tới xem bộ dạng sa sút của cô ta?
Tuy cô từ đáy lòng chán ghét cô ta, chán ghét đến không chịu nhiều liếc nhìn cô ta một cái!
Cô đi cùng với Tô Tiểu Quả, tự mình lái xe đi trại tạm giam Thành Đông, vị trí có vẻ cao.
Vào Xuân vẫn còn hơi lạnh, mùa đông còn không có hoàn toàn rời đi, mùa xuân còn không có tung tích, xung quanh trại tạm giam, một mảnh tiêu điều, bầu trời xám mờ làm cho người ta cảm giác phiền muộn.
Hạ Nhất Nhiễm tâm tình vốn không tốt, đến loại địa phương này, chỉ cảm thấy buồn bực khó chịu đến thở không nổi.
"Cô Hạ, chúng tôi trước tiên nhắc nhở cô một chuyện." Hạ Nhất Nhiễm vào trại tạm giam, sau khi điền bảng thăm hỏi xong, một nữ cảnh vẻ mặt nghiêm túc nói.
Cô gật đầu, cẩn thận nghe, "Xin cứ nói."
"Tội phạm tình nghi Đồng Y Mộng có bệnh AIDS..."
Nữ cảnh nói còn chưa nói xong, chỉ thấy Hạ Nhất Nhiễm sắc mặt thay đổi, "Cô Hạ, đừng khẩn trương, phòng thăm có cách ly, các người chỉ có thể thông qua phương thức gọi điện thoại nói chuyện!"
Đối phương cho rằng Hạ Nhất Nhiễm là đang sợ hãi, trên thực tế, Hạ Nhất Nhiễm là kinh ngạc khi biết được chuyện Đồng Y Mộng mắc bệnh AIDS.
Trước đó cô hoàn toàn không biết, Đường Hạo Nam cũng không đề cập qua chuyện Đồng Y Mộng, có lẽ anh cũng không biết Đồng Y Mộng có bệnh AIDS đi!
"Đồng chí, tôi không phải lo lắng cái này, vậy cô ta, hiện tại có tiếp thu trị liệu không?" Hạ Nhất Nhiễm hoàn hồn, bình tĩnh hỏi, cũng không biết Đồng Y Mộng còn có thể sống bao lâu, chỉ biết là cái này bệnh không thể trị khỏi.
"Không đi bệnh viện điều trị, có thuốc liền cho cô ta uống!"
"A.... Tôi đây trước vào xem." Cô nói xong, nữ cảnh liền đưa cô đi vào.
Ngăn cách một lớp thủy tinh công nghiệp đạn bắn cũng đánh không thủng, cô thấy được Đồng Y Mộng.
Nhớ rõ lần trước nhìn đến cô ta, vẫn lại là trên TV thì phải, ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, mái tóc đen thẳng dài như thác nước, đứng trên sân khấu, đang làm lễ trao giải...
Hiện tại đâu?
Đầu bóng loáng, trên đầu cô ta vốn từng làm giải phẫu, có một vết sẹ0 dài cực kỳ xấu xí vết sẹo, vây quanh một vòng ở đỉnh đầu.
Cả người xem ra gầy như que củi, quả thực giống cái xác khô, lại nhớ đến bệnh của cô ta, Hạ Nhất Nhiễm có phần buồn nôn. Cũng không phải kỳ thị cái bệnh này, là đơn thuần kỳ thị con người Đồng Y Mộng này, nhất định là làm chuyện gì xấu xa mới nhiễm phải bệnh này đi?
Trước nghe nói, cô ta là gái đứng đường ở phố đèn đỏ.
Cô ta mang theo còng tay, còng chân, chạm chap đi tới, bước đi rất chậm, đúng chuẩn một tù nhân.
Một đôi mắt trống rỗng, giống hai cái lỗ thủng đen sâu hoáy, cô có kích động muốn xoay người lập tức bỏ đi.
Bị cảnh sát khiển trách, Đồng Y Mộng mới bước tới nhanh hơn, ở trên ghế ngồi xuống, Hạ Nhất Nhiễm lúc này cũng ngồi xuống.
Cô cầm lấy microphone, Đồng Y Mộng cũng cầm.
Cô ta vốn dĩ đang là vẻ mặt không chút thay đổi nàng, đột nhiên, nở nụ cười lạnh, nụ cười kia, làm Hạ Nhất Nhiễm trong lòng phát lạnh.
"Đường Hạo Nam đâu? Đã mất tích rồi hả? Cảnh sát đều đã liên hệ không được anh ta!" Đồng Y Mộng cười hì hì hỏi, trong lời nói lại mang ý tứ khác.
Hạ Nhất Nhiễm không nghĩ muốn nhiều như vậy, căn bản không sẽ nghĩ tới Đường Hạo Nam cũng bị lây nhiễm căn bệnh này.
"Cô muốn nói cái gì, nói thẳng đi, một người sắp chết như cô, còn muốn giở trò gì nữa? Đồng Y Mộng, cô có hối hận không? Nhìn xem cô hiện tại thành cái gì dạng rồi đi?" Ấn tượng đầu tiên đối với Đồng Y Mộng, dừng lại tại màu hè năm đó, một cô bé lớn lên giống một con búp bê tinh xảo, bị một người con trai giống như vương tử bắt được, đưa tới đến trước mặt cô.
Làm một người con gái, cô đúng là cũng bị vẻ đẹp ngọt ngào thanh thuần không ăn khói lửa nhân gian kia làm cho kinh diễm đến chỗ.
Cho nên, căn bản không dũng khí lại thổ lộ cùng Đường Hạo Nam.
Vốn dĩ ở trong lòng cô, Đồng Y Mộng là người tâm địa thiện lương đơn thuần, trên thực tế, lại là người lòng dạ rắn rết.
"Tôi hiện tại thành như vậy, còn không phải do Đường Hạo Nam ban tặng? ANh ta cứ thế dẫn tôi đi Mỹ, đem tôi giam lỏng, để cho tôi mỗi ngày sống cuộc sống giống như ngồi tù một dạng, không coi tôi như con người..." Đồng Y Mộng cắn răng nói, vẫn đang mặt đầy hận ý.
"Đó là cô xứng đáng! Ai bảo cô lúc trước là một kỹ nữ trong ngoài bất nhất làm gì? Chúng tôi bị cô làm hại còn chưa đủ thảm sao?" Hạ Nhất Nhiễm nhìn cô ta, chế giễu phản bác.
"Tôi là đáng đời? Vậy bây giờ, Đường Hạo Nam anh ta có phải cũng là đáng đời hay không? Cô có phải cũng xứng đáng hay không? Đúng rồi, anh ta khẳng định không nói với cô, anh ta bị nhiễm bệnh AIDS đâu nhỉ? Vốn dĩ, tôi là muốn dùng dao găm dính máu tươi của tôi, trước đâm con trai của cô một sao, chưa kịp làm gì, đã bị Đường Hạo Nam cản được, kết quả, làm bị thương đến anh ta rồi... khà khà... Cũng coi như xứng đáng đi!" Đồng Y Mộng đắc ý nói, khi nói chuyện, tươi cười kia cực kỳ ác độc.
Cô ta đắc ý nhìn Hạ Nhất Nhiễm sắc mặt từ từ trắng bệch, giống một đóa hoa bỗng chốc xuống sắc.
"Cô nói cái gì?" Hạ Nhất Nhiễm nắm microphone, kích động hỏi, giọng nói đã trở nên run rẩy.
"Không biết các người lúc sau có làm tình hay không, nếu làm, cô có phả cũng bị rồi hay không..."
"Đồng Y Mộng! Đường Hạo Nam tới cùng có bị nhiễm bệnh hay không! Cô có phải đang gạt tôi không?!" Hạ Nhất Nhiễm đứng lên, đánh lên tấm thủy tinh, rống lớn.
"Tôi lừa cô làm gì chứ?! Đường Hạo Nam khẳng định bị nhiễm bệnh rồi! Anh ta có phải trốn đi rồi không, vậy thì để cho anh ta trốn đi rồi chết ở xó xỉn nào đó càng tốt! Người kia là tên cặn bã! Nếu không phải vì anh ta, tôi có thể đi làm kỹ nữ sao? Tôi có thể bị người ta cưỡng hiếp, còn bị bán?!"
Đồng Y Mộng cũng đứng lên, vẻ mặt như mụ phù thủy hung thần ác sát.
Ống nghe rHạ Nhất Nhiễm đang cầm trong tay rớt xuống, Đồng Y Mộng giọng nói hoàn toàn biến mất, cô nhìn sau lớp kính thủy tinh, Đồng Y Mộng giống người điên một dạng đang bạo rống, cô nghe không được tiếng của cô ta.
Thế giới, bây giờ đối với cô mà nói, yên lặng, hoặc là, trời sập rồi...
Thật sự sụp đổ, có cảm giác đây là tận thế.
Đường Hạo Nam, bị nhiễm AIDS, cho nên, cố ý rời bỏ cô... Anh là cố ý... Cố ý...
Đồng Y Mộng bị nhân viên công tác mặc trang phục phòng hộ lôi đi, Hạ Nhất Nhiễm vẫn chết đứng ở kia, mãi đến khi Tô Tiểu Quả lo lắng tìm tới, chỉ thấy cô vẻ mặt đầy nước mắt, đứng ở kia.
"Nhiễm Nhiễm, xảy ra chuyện gì? Có phải kẻ tiện nhân kia còn nói chị
cái gì rồi hay không?" Tô Tiểu Quả lo lắng hỏi, Hạ Nhất Nhiễm ngẩng đầu, hai chân như nhũn ra, trước mắt có phần biến thành màu đen, "Tiểu Quả, đưa chị về nhà, chị phải về nhà, nhanh lên..."
Cô lẩm bẩm nói.
Cảm giác chính mình sắp ngất đi rồi, bị đả kích.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, Đường Hạo Nam bị bệnh AIDS, anh sắp chết, anh sẽ chết, anh đã chết, cô nên làm sao đây?
Tô Tiểu Quả bị bộ dạng Hạ Nhất Nhiễm như vậy làm sợ tới mức không nhẹ, lập tức đỡ cô ra ngoài.
Dọc theo đường đi, cô không nói được một lời.
Đến chỗ biệt thự, cô là bị giúp việc cùng Tô Tiểu Quả đỡ vào nhà, lên lầu hai, cô liền nhốt mình ở trong phòng ngủ chính, cuộn mình ở trên giường, ôm gối đầu Đường Hạo Nam, im lặng khóc thút thít.
Tuyệt vọng, cắn nuốt cô.
Không có thương tâm khổ sở giống như trước, chỉ có tuyệt vọng vô biên vô hạn.
Rồi sau đó, nghẹn ngào khóc rống lên.
ANh bỏ đi, là vì bị bệnh, bất đắc dĩ...
Anh không thay lòng.
Cái người đàn ông ngốc nghếch kia, bởi vì quá yêu cô, mới không thể không bỏ đi...
"Đường Hạo Nam!" Cô đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng kêu hô, cầm lấy điện thoại gọi cho Hứa Thành xác nhận.
Hứa Thành nghe máy, kinh ngạc nhất chính là, Hạ Nhất Nhiễm biết chân tướng rồi.
"Là như vậy. Cho nên, ngài ấy mới rời xa người. Hạ tổng, đây cũng là chút tâm ý cuối cùng của ngài ấy, xin người hiểu cho." Hứa Thành thành khẩn nói, trong giọng nói lộ ra thương cảm.
"Thật sự bị nhiễm bệnh rồi sao?! Kiểm tra rồi sao?! Chẩn đoán chính xác không?!" Cô kích động hỏi.
"Còn không có, vừa qua khỏi thời kỳ cửa sổ, chẳng qua, Đồng Y Mộng quả thật đã làm như vậy, căn bệnh nguy hiểm này lây nhiễm qua đường máu là phương thức nhanh nhất! Đường tổng là vì cứu con trai, mới bị đâm ở cánh tay, miệng vết thương không sâu cũng không cạn." Hứa Thành lại nói thêm.
"Còn không có kiểm tra mà! Tại sao nói bị nhiễm bệnh, lỡ như không có thì sao?!"
"Hạ tổng, tôi cũng đã khuyên ngài ấy như thế. Nhưng mà, người phải biết rằng, trên thế giới này, người trời sinh có khả năng miễn dịch với bệnh AIDS, chỉ có xác suất 05%, thậm chí so với số này vẫn còn ít hơn. Ngài ấy căn bản không tin chính mình sẽ may mắn như vậy. Tin tức này đã bị phong tỏa, ngoại trừ Đồng Y Mộng, cảnh sát mọi người gần như không ai biết. Nếu để cho người ngoài biết được, tổng giám đốc tập đoàn Đế Cảnh mắc bệnh AIDS..."
"Hứa Thành! Tôi không muốn nghe những thứ này! ANh ấy ở đâu?! Anh nói cho tôi biết đi, anh ấy hiện tại còn ở Newyork không?! Tôi đi tìm anh ấy! Tôi lập tức đi tìm anh ấy!" Hạ Nhất Nhiễm cắt ngang lời Hứa Thành nói, kích động lớn tiếng hỏi.
"Hạ tổng, đã liên hệ không được Boss, tôi không biết ngài ấy đã đi đâu, Boss hiện tại giống như không còn ở Newyork, người nào cũng không biết ngài ấy đi đâu, Hạ tổng cũng không biết." Hứa Thành lại nói.
Hạ Nhất Nhiễm lờ mờ rồi.
"Tôi muốn tìm được anh ấy, anh giúp tôi tìm anh ấy đi, tôi nhất định phải tìm được anh ấy! Tôi muốn cùng anh ấy!" Tim như bị dao cắt, tình nguyện Đường Hạo Nam là thật di tình biệt luyến, cũng không muốn anh là bị nhiễm bệnh AIDS, mà bỏ đi.
Cô không chấp nhận được sau vài năm nữa, trên cái thế giới này đã không có Đường Hạo Nam người này.
Chỉ khi đối mặt với cái chết, bản thân mới có thể ý thức được, thì ra, toàn bộ đều không có gì quý giá quan trọng bằng tính mạng.
Tất cả lỗi lầm, đều đã so ra kém mạng sống của người mà mình yêu thương.
Giờ phút này, anh nhất định cực kỳ cô độc đi?
Hứa Thành nói, sẽ giúp cô tìm.
Nhưng mà, anh ta quả thật liên hệ không được Đường Hạo Nam rồi. Hạ Nhất Nhiễm chính mình cũng gọi điện thoại cho Hạ Cận Nghiêu, bạn bè Đường Hạo Nam, anh ta cũng thật không biết anh ở đâu.
Hôm sau, cô đã lên chuyến bay đi Newyork, không để ý thân thể không khoẻ, xuống máy bay liền đi tòa biệt thự kia.
Quản gia đón tiếp cô, nhưng mà, Đường Hạo Nam là thật không có ở đây, cô từ lầu trên lầu dưới tìm khắp nơi, đều đã không tìm được anh.
Cô lại đi bệnh viện tìm An Nhiên.
"Tôi cũng không biết anh ấy đi đâu, nếu như tôi biết rõ, khẳng định nói cho cô, nhưng thực xin lỗi, thật không biết. Anh ấy là người kiêu ngạo, khẳng định sẽ không nằm viện. Còn nữa, tôi cùng anh ấy, chỉ là diễn tuồng vui, anh ấy căn bản không thích tôi, tôi chỉ là từng là y tá chăm sóc cho anh ấy." An Nhiên thành khẩn nói.
"Anh đã kiểm tra chưa?"
"Không có! Tôi từng khuyên qua, anh ấy không chịu đi kiểm tra, nhận định chính mình đã bị lây nhiễm rồi. Nhưng mà, vẫn còn có 05% hi vọng mà." An Nhiên cảm khái nói.
Hạ Nhất Nhiễm cười khổ, "ANh ấy vĩnh viễn đều kiêu ngạo, tự đại như vậy!"
"Uh"m, nhưng mà thâm tình làm cho người ta thổn thức, tôi chính là bị tình cảm sâu nặng mà anh ấy dành cho cô làm cảm động. Hạ tổng, anh ấy là thật sự yêu cô, có lẽ phương thức không đúng, nhưng mà, thật sự khắc cốt rồi." An Nhiên thành khẩn nói, vẻ mặt hiền lành.
Nghĩ đến trước cùng cô từng tranh chấp qua, Hạ Nhất Nhiễm thật có lỗi nhìn An Nhiên, "Cảm ơn cô, An tiểu thư. Cũng cám ơn cô đã từng chăm sóc cho anh ấy, tôi còn phải tiếp tục đi tìm anh ấy đây."
Cô chân thành cảm kích nói.
"Hạ tổng, cô mang thai, cũng phải bảo trọng thân thể của chính mình, lúc Đường đại ca biết cô mang thai, cực kỳ kích động, anh ấy nói, trước kia không thể ở bên cô từ lúc mang thai đến khi sinh cô, cũng không thể chăm sóc khi cô ở cữ, là một loại tiếc nuối, hiện tại, có cơ hội, vận mệnh lại không cho. Kỳ thật, cho dù anh ấy bị lây nhiễm, chỉ cần kiên trì uống thuốc, cũng còn có thể duy trì rất nhiều năm." An Nhiên nhắc nhở, thiệt tình hi vọng Hạ Nhất Nhiễm có thể tìm được Đường Hạo Nam, có thêm nhiều thời gian bên anh, như vậy, cũng là an ủi lớn nhất với anh rồi.
Hạ Nhất Nhiễm gật đầu, không cần An Nhiên nói những thứ này, cô cũng rõ ràng.
Chỉ là, Đường Hạo Nam anh đi đâu rồi? Anh muốn một người trốn đi, vẫn chịu đựng một mình đến chết sao?