"Em nói cái gì?" Đường Hạo Nam giọng đầy vẻ không thể tin từ trong điện thoại truyền ra tới.
Hạ Nhất Nhiễm lòng có chút xao động, lúc này mới hơi hơi trấn định lại. Nếu hiện tại anh Hạo Nam có thể ở bên cạnh cô thì tốt rồi, chỉ cần có anh ở bên người, mặc kệ gặp phải nhiều khó khăn hơn, trải qua nhiều sóng gió hơn nữa, bọn họ đều có thể thản nhiên đối mặt.
"Em cũng là vừa mới biết, thì ra Nini là con gái ruột của Đổng Hưng Á." Lúc trước khi anh ta đem Nini ôm qua tới giao cho cô, nói cho cô rằng, Nini là con gái của người phụ nữ anh ta yêu thương cùng người đàn ông khác sinh, người phụ nữ kia lúc sinh đứa nhỏ này xuất huyết, trước khi đi, đem đứa nhỏ này giao lại cho anh ta nuôi dưỡng.
Lúc đó, đúng là lúc con của cô bất đắc dĩ đưa đi trại mồ côi, ngày đen tối nhất cuộc đời cô, Nini đã đến, thật giống như để cho cô tìm được nơi gửi gắm thuộc về chính mình, lập tức đem tình thương của mẹ của chính mình, toàn tâm toàn ý đều đã đưa vào trên người đứa nhỏ này, lại tuyệt đối không ngờ đến, thì ra đây đều là lời nói dối của Đổng Hưng Á.
Đứa nhỏ này căn bản chính là con gái của Đổng Hưng Á, mà mẹ ruột con bé, hiện giờ sống hay chết, cô cũng không biết.
Mà hiện tại Hạ Nhất Nhiễm để ý cũng không phải Nini là ai cùng ai sinh ra, cô quan tâm chính là, khi Nini biết của cha ruột của mình chính là Đổng Hưng Á, Nini tới cùng sẽ lựa chọn cùng với cô, hay vẫn là muốn cùng Đổng Hưng Á cái người cha ruột này cùng một chỗ.
Nhưng mà một người đàn ông như Đổng Hưng Á vậy, thật sự có thể dạy dỗ tốt con gái sao? Không có một ngày nào đó lợi dụng con bé để đạt được mục đích cho mình sao? Đây đều là tình huống có khả năng xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn, để cho Hạ Nhất Nhiễm hoảng hốt không thôi.
Sau đó cuối cùng là nhịn không được, lớn tiếng khóc òa lên.
"Anh Hạo Nam, anh nói xem Nini nếu là biết cha ruột của chính mình vẫn sống trên thế giới này, con bé sẽ đi cùng ai đây, em có phải nên nói cho con bé biết chân tướng hay không, để cho chính con bé tự mình lựa chọn, nhưng mà con bé vẫn còn nhỏ như vậy, em thật sự cực kỳ sợ hãi con bé sẽ chọn sai." hai tay che mặt, nước mắt cứ như vậy một giọt một giọt rơi ở trong lòng bàn tay cô, dọc theo khe hở ngón tay từng chút từng chút chảy theo dòng xuống cánh tay.
Kỳ thật nói đến cùng, vẫn lại là cô đã đem Nini trở thành con gái ruột của chính mình, cô không nỡ để Nini rời khỏi vòng tay cô, nếu không phải không nỡ, cô tội gì bỏ lại cuộc sống hạnh phúc của chính mình nên có, không ngại ngàn dặm xa xôi đi theo Đổng Hưng Á cái người đàn ông cặn bã này trở lại Singapore cái nơi này tháng u ám ảm đạm này.
Nơi này không đơn giản có người Đổng gia cô không muốn đối mặt, còn có ký ức về những năm tháng gian nan tịch mịch nhất mà chính mình đã từng trải qua, cô từng ở trong đoạn thời gian khổ sở đó giãy giụa dằng co muốn trốn tránh, sau đó mới chọn lựa chọn chôn vùi tất cả, nhưng mà không có nghĩa là, cô không nhớ rõ, Singapore, quả nhiên không có ký ức gì tốt đẹp của cô cả.
Có lẽ là mang thai, cảm xúc liền có vẻ dễ vui dễ giận, đến ngay cả bi thương cũng cần phải kịch liệt một chút, rõ ràng ban đầu chính là vì Nini, về sau Hạ Nhất Nhiễm lại bắt đầu liên tưởng đến đoạn thời gian thương tâm chính mình ở Singapore trước kia, càng khóc càng dữ dội, giống như nước lũ vỡ đê, không kịp chuẩn bị.
"Nhiễm Nhiễm, em đừng khóc, chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Bằng không em về đây trước đi, chắc chắn có biện pháp có thể đem Nini giữ ở bên người."
"Không có khả năng, không có khả năng, em không phải Nini mẹ ruột của Nini, một khi ly hôn, em liền không còn có cơ hội lấy được quyền nuôi dưỡng Nini rồi." Hạ Nhất Nhiễm vươn tay mạnh lau nước mắt trên mặt.
Nini hiện tại chỉ có cô, cô tất phải kiên cường hơn, khóc lại có tác dụng gì, khóc, Đổng Hưng Á sẽ đem quyền nuôi dưỡng Nini giao cho mình sao? Anh ta sẽ không!
Nhưng mà cô coi như là bội phục Đổng Hưng Á, anh ta thật sự chính là một người xấu hoàn toàn triệt để. Cả con gái ruột của chính mình đều có thể lợi dụng, còn có cái gì không thể vì anh ta sở dụng.
"Anh đi Singapore cùng em!" Đường Hạo Nam bỗng nhiên liền ra quyết định, rồi mới hướng tới Hứa Thành ra lệnh nói: "Hứa Thành, đặt cho tôi một vé máy bay đi Singapore!"
Không được, anh chịu không được, anh nhất định phải đi Singapore đi xem Hạ Nhất Nhiễm một chút, dù cho cũng chỉ là nhìn cô một cái cũng được, cũng có thể đủ để cho anh an tâm một chút. Từ khi Hạ Nhất Nhiễm rời đi, trong lòng anh liền không có một ngày là dễ chịu.
Thương nhớ, khoan tim lạnh rét thấu xương, ở trong lòng anh tích lũy.
Mãi đến nghe khi được tiếng Hạ Nhất Nhiễm khóc nghẹn ngào, một khắc kia, phòng tuyến chắc chắn trong lòng Đường Hạo Nam, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng nháy mắt sụp đổ, anh cái gì cũng không quản nữa! Anh muốn đi Singapore gặp Hạ Nhất Nhiễm.
"Anh Hạo Nam..." Hạ Nhất Nhiễm nháy mắt hoảng lên rồi.
Cô cũng rất muốn gặp anh Hạo Nam không sai, nhưng mà tình huống hiện tại, trừ phi đi theo bên người Đổng Hưng Á, nếu không cô ra khỏi phòng một bước đều đã khó như lên trời. Cô chỉ sợ Đường Hạo Nam dút khoát đến đây, sẽ chỉ là phí công vô ích.
Cảm giác biết rõ rành rành anh ở ngay tại Singapore, lại vẫn không thể ra cửa đi gặp, tất nhiên càng khổ sở hơn.
"Anh Hạo Nam... Em hiện tại bị giam cầm, em không thể ra khỏi cửa, anh vẫn lại là đừng tới, chờ thêm một thời gian nữa, lúc Đổng Hưng Á giảm bớt đề phòng, anh hãy tới đi." Cự tuyệt anh Hạo Nam cảm giác thật sự rất không tốt.
Cúp điện thoại thật lâu, Hạ Nhất Nhiễm lại vẫn ngồi trên mặt đất, thật lâu đều không có động, chỉ cảm thấy có một đám mây đen, chính đang bao phủ trên đỉnh đầu cô, đè ép cô đến sắp thở không được.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa từ cửa truyền đến. Hạ Nhất Nhiễm lập tức hoàn hồn.
"Ai vậy?"
"Phu nhân, nên ăn cơm, tất cả mọi người ở phòng khách chờ phu nhân rồi."
"Tôi biết rõ." Hạ Nhất Nhiễm thuận miệng trả
lời, nhưng không có lập tức đi ra ngoài, ngược lại là không nhanh không chậm hướng về phòng vệ sinh đi tới.
Rửa mặt, lại thay xong quần áo, mới khoan thai chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
Dưới lầu hai người đàn ông trên mặt đều đã treo một bên tươi cười, Hạ Nhất Nhiễm từ trên lầu đi xuống. Nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt hai người đàn ông này. Đổng Hưng Á trước từ trên ghế đứng lên.
"Sao bây mới xuống? Không đói bụng sao? Tôi để cho phòng bếp chuẩn bị rất nhiều món em thích ăn, lại vẫn có một chút đồ bổ theo khẩu vị của phụ nữ mang thai, em xem em thích cái nào?" Đổng Hưng Á thân sĩ vì Hạ Nhất Nhiễm kéo ra ghế ngồi. Hạ Nhất Nhiễm mí mắt nhảy lên, cũng không để ý đến Đổng Hưng Á nhiệt tình, tự nhiên ngồi vào một bên.
Hà tất tại trước mặt cô giả bộ ra vẻ nhiệt tình như hỏa, rõ ràng cho tới bây giờ đều không có quan tâm quá bất cứ một người nào.
"Lần sau trực tiếp để cho người hầu đưa thức ăn đến phòng tôi thì tốt rồi." Đối mặt hai người đàn ông tâm cơ sâu nặng, Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy được chính mình quả thực là một chút khẩu vị ăn uống đều không có rồi.
Chẳng qua là lo lắng đứa con trong bụng, Hạ Nhất Nhiễm tuy không tình nguyện, vẫn lại là cúi đầu bắt đầu ăn.
"Sao vậy? Em không thích cảm giác người một nhà cùng một chỗ ăn cơm?" Đổng Hưng Á một bên hướng trong bát Hạ Nhất Nhiễm gắp thêm đồ ăn vừa nói.
Hạ Nhất Nhiễm âm thầm xiết chặt mày. Người nhà? Ở đây trong mắt những kẻ mặt người dạ thú các người, đâu nào có hai chữ người nhà?
Ở trong mắt bọn họ, căn bản là không có khái niệm gia đình đi.
Cần gì phải làm bộ làm tịch chứ?
Cho dù đối với họ mà nói, là có người nhà tồn tại, cô cũng không phải người nhà với bọn họ! Cô cùng anh Hạo Nam của cô, cùng William còn có Nini mới đúng là người một nhà.
Không muốn phản bác lời Đổng Hưng Á nói, chỉ cảm thấy cùng anh ta nói một câu đều đã buồn nôn.
"Tôi chỉ là không muốn xuống lầu thôi." Chính mình một người ở trong phòng ít nhất còn thanh tĩnh một chút.
"Tốt lắm, sau này tôi để cho giúp việc đưa cơm đến trong phòng của em đi, còn nữa nếu em muốn dùng thứ gì mà nói, có thể trực tiếp nói với người làm, tôi sẽ tận lực thỏa mãn em."
Hạ Nhất Nhiễm không nói lời nào, chỉ là cúi đầu chuyên tâm ăn.
"Bốp!"
"Tôi ăn no, đi lên lầu trước." Cảm giác chính mình ăn đủ rồi, Hạ Nhất Nhiễm buông đôi đũa trong tay xuống, rồi mới theo bản năng nhìn thoáng qua Đổng Hưng Diễn, giữa tầm mắt Hạ Nhất Nhiễm, Đổng Hưng Diễn cũng buông xuống đôi đũa trong tay, hai người một trước một sau hướng về cầu thang lên lầu đi lên.
Đổng Hưng Diễn theo sau Hạ Nhất Nhiễm. Hơi thở ấm áp cố ý ái muội phả lên trên cổ Hạ Nhất Nhiễm, cô theo bản năng một trốn tránh, quay đầu đem Đổng Hưng Diễn tức giận trợn trừng mắt.
"Đừng quên chúng ta buổi tối đã hẹn." Anh ta dùng khẩu hình miệng nói với cô, vẻ mặt ái muội không thôi, rồi sau đó vượt qua Hạ Nhất Nhiễm đi ở phía trước, hoàn toàn coi như không có ánh mắt Hạ Nhất Nhiễm chứa đầy phẫn hận.
Hạ Nhất Nhiễm tức giận nắm chặt quả đấm phấn nộn, cô lúc nào cùng anh ta hẹn gặp rồi hả, là chính anh ta một người tự cho là đúng!
Trở lại phòng, Hạ Nhất Nhiễm khóa trái cửa, sau đó ngã xuống giường, mượn sắc tối bầu trời ngoài cửa sổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lại chỉ cảm thấy càng ngủ càng lạnh, nhịn không được cuộn mình, lại vẫn cảm thấy được tay chân lạnh cả người, cuối cùng bất đắc dĩ mở mắt.
Nếu lúc này anh Hạo Nam ở đây thì tốt rồi. Nhịn không được thở dài một tiếng, Hạ Nhất Nhiễm từ trên giường bò xuống tới uống nước, ánh mắt lại không lưu tâm chạm đến đồng hồ treo trên tường, thời gian trên đó, đang chỉ mười hai giờ khuya.
Giọng Đổng Hưng Diễn như âm hồn không tan lại một lần nữa ở trong đầu cô vang lên.
Tối hôm nay, tới phòng tôi, tôi nói cho em chân tướng.
Muốn đi hay không, trong miệng anh ta cái gọi là chân tướng tới cùng có giá trị hay không.
Lúc này, Đổng Hưng Diễn hẳn là không dám làm gì chính mình đi, nghĩ như vậy, Hạ Nhất Nhiễm vươn tay tóm lấy một cái áo khoác mặc trên người liền đẩy ra cửa phòng đi ra ngoài.
Đêm khuya nhà cũ Đổng gia to lớn có chút trống trải, hiệu quả cách âm vô cùng tốt làm tiếng bước chân của Hạ Nhất Nhiễm trong hành lang vang vọng lại, một bước vang vọng lại hai bước, nhẹ nhàng gõ lên thần kinh yếu ớt của cô, không hiểu sao liền trở nên rất khẩn trương.
Hạ Nhất Nhiễm vươn tay đẩy ra cửa phòng Đổng Hưng Diễn, mùi khói thuốc từ trong phòng phả ra khiến Hạ Nhất Nhiễm mạnh ho khan hai tiếng, người đàn ông ở trong phòng ngồi trên ghế sofa chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhếch miệng nở nụ cười, ngăn cách làn khói thuốc nồng đậm, Hạ Nhất Nhiễm cũng thấy không rõ vẻ mặt Đổng Hưng Diễn.
Vươn tay ở trước mặt quơ quơ, Hạ Nhất Nhiễm xiết chặt mày. Người đàn ông này là ống khói sao? Sao có thể trong thời gian ngắn như vậy, làm cả căn phòng đầy khói.
"Em chờ một lát lại vào đi." Đổng Hưng Diễn đi đến bên cạnh cửa sổ, vươn tay đem cửa sổ đẩy ra, không khí sạch sẽ cùng không khí không sạch sẽ trong phòng trao đổi.
Hạ Nhất Nhiễm có chút bất an dáo dác nhìn bốn phía.
"Đừng nhìn, nhà cũ Đổng gia vốn dĩ là có cameras, toàn bộ đều bị Đổng Hưng Á bật hết rồi, em tới phòng tôi, nó hiện tại không biết, ngày mai cũng sẽ biết."