Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Thăm viếng Đồng Y Mộng


trước sau

Hạ Nhất Nhiễm như bị sét đánh thất thần tại chỗ, Lệ Áo ngẩng đầu đắc ý từ bên người Hạ Nhất Nhiễm đi lướt qua, chỉ còn lưu lại mùi nước hoa nồng đậm lan tỏa trong không khí. Để cho đầu óc Hạ Nhất Nhiễm choáng váng đồng thời cũng buồn nôn khó nhịn.

Hạ Nhất Nhiễm như cái xác không hồn về đến phòng bệnh, trong phòng bệnh đã trống không đến bóng người đều không có, chỉ còn lại một tập hồ sơ, có chút chói mắt đặt trên tủ đầu giường bệnh, Hạ Nhất Nhiễm tiện tay cầm lên ném vào trong thùng rác.

"Cô Hạ Nhất Nhiễm phải không?" Y tá đẩy cửa đi tới, cúi đầu nhìn thoáng qua hồ sơ bệnh án đầu giường Hạ Nhất Nhiễm, sau đó xác nhận lại một lần thân phận của Hạ Nhất Nhiễm.

Hạ Nhất Nhiễm gật đầu, y tá thay một bình truyền dịch cho Hạ Nhất Nhiễm.

"Đây là thuốc khám viêm, buổi chiều còn có phai truyền một bình bổ sung dinh dưỡng."

y tá giải thích xong, động tác lưu loát ghim kim cho Hạ Nhất Nhiễm.

"Người có cần gì chỉ cần ấn chuông báo bên giường gọi tôi là được rồi." Y tá nhỏ tươi cười rạng rỡ xoay người, lại bị một y tá khác chắn ở cửa phòng bệnh.

"Ôi, dưới lầu có một người mắc bệnh AIDS, dáng vẻ rất xinh đẹp. Thật là..." Nói đến một nửa, bị ý tá phụ trách chăm sóc Hạ Nhất Nhiễm cắt ngang.

"Chúng ta ra ngoài nói, không nên ở trong phòng bệnh của bệnh nhân nói việc này." Hai y tá cùng nhau rời đi, Hạ Nhất Nhiễm chỉ cảm thấy dịch truyền theo ống truyền dịch một giọt lại một giọt chạy vào bên trong thân thể mình, cả thân thể cô cũng trở nên lạnh lẽo theo.

Bên tai lại vẫn vang vọng những lời Lệ Áo nói trước khi đi.

Nói cái gì muốn những đem thứ cô nợ cô ta toàn bộ đều phải trả cho cô ta. Cô nợ cô ta cái gì? Có cái gì nên trả lại cho của cô ta, Hạ Nhất Nhiễm vẫn nghĩ không ra, mà một câu vừa nãy của hai y tá kia giống như bỗng nhiên đánh thức cô. Một cái run run, Hạ Nhất Nhiễm từ trên giường ngồi dậy. Lệ Áo cho cô cảm giác thật sự là quá quen thuộc, loại cảm giác này, cô đã từng ở trên người Đồng Y Mộng cảm nhận được qua, Hạ Nhất Nhiễm vẫn luôn tưởng rằng chính mình nghĩ sai, chẳng qua... Vừa rồi hai y tá kia nói người bệnh dưới lầu mắc bệnh AIDS, vừa nãy Lệ Áo không phải là ở dưới lầu sao?

Có thể hay không... Đúng là suy nghĩ một chút Hạ Nhất Nhiễm lại cảm thấy được chính mình là suy nghĩ quá nhiều rồi, hai người kia dáng vẻ hoàn toàn khác nhau.

Nhưng mà tại sao, tại sao hai người kia cho cô cảm giác đều giống nhau như vậy, đều làm cho người ta không thoải mái, cũng làm cho người ta trong lòng run sợ, giống rất giống...

Nhưng mà Đồng Y Mộng không phải đang bị nhốt trong tù sao? Như vậy Lệ Áo cùng Đồng Y Mộng là có quan hệ gì. Lệ Áo tại sao hận cô như vậy, Hạ Nhất Nhiễm không dám nói chính mình là người tốt gì, nhưng mà cô cũng chưa bao giờ cho rằng chính mình là một người xấu, ít nhất nhiều năm như thế, người cô đắc tội, có thể như thế hận cô cũng chỉ còn lại một người là Đồng Y Mộng thôi.

Hạ Nhất Nhiễm trong lòng rối như mớ bòng bong đang không ngừng vướng mắc, quấn cùng một chỗ căn bản là không cách nào cởi bỏ, loại cảm giác này để cho cô càng nghĩ càng phiền não, luôn luôn một loại dự cảm không tốt để cho cô nằm ở trên giường bệnh cũng không thể nào an tâm.

Cuối cùng vẫn lại là quyết định, đợi chính mình xuất viện nhất định phải nhà giam thăm Đồng Y Mộng.

Giống như tình yêu tới sẽ không không có nguyên do vậy, hận cũng cũng sẽ không không có nguyên do.

Hạ Nhất Nhiễm thân thể quả thật là yếu đi rất nhiều, cho dù trong lòng có rất nhiều chuyện để cho cô nôn nóng bất an, nhưng mà thân thể cũng đã mỏi mệt đầu óc cũng đình công hoàn toàn, để cho cô xem ra giống như là một người vô tâm, giống như giờ này khắc này cô nằm ở trên giường đã chậm rãi đi vào giấc ngủ vậy.

Thậm chí y tá đi vào phòng bệnh rút truyền dịch, hay Đường Hạo Nam là lúc nào đi tới ngồi vào của đầu giường bệnh của cô cũng không biết.

Chỉ là ở giữa cơn ác mộng không ngừng khổ sở vùng vẫy, tất cả trước mắt đều đã hiện ra một lần cuối cô nhìn thấy Đồng Y Mộng, Đồng Y Mộng kia thân thể gầy yếu, trắng xanh, đôi má hốc mắt hãm sâu, còn có ánh mắt uể oải không phấn chấn bởi vì hít thuốc phiện, giống như là quỷ dữ một dạng, không ngừng ở trước mắt cô hù dọa.

"Hạ Nhất Nhiễm, cô trả Đường Hạo Nam lại cho tôi, trả con lại cho tôi! Cô trả lại cho tôi!" Tiếng rống thê lương ở trong mộng vang vọng, Hạ Nhất Nhiễm đầu đầy mồ hôi lạnh từ trên giường mạnh ngồi dậy. Ngoài cửa sổ ánh trăng có chút chói mắt, Đường Hạo Nam ngồi ở trên ghế bên cạnh cửa sổ, cửa sổ mở ra, trong tay anh ánh lửa lập lòe sáng tối. Khói thuốc theo gió từ sổ phiêu tán ra ngoài, nhưng mà trong phòng vẫn lưu lại mùi khói nhàn nhạt, Hạ Nhất Nhiễm ho khan hai tiếng, Đường Hạo Nam lập tức dụi tắt thuốc lá ở trong tay, vốn là phủi sạch mùi khói, rồi sau đó mới đi đến bên người Hạ Nhất Nhiễm.

"Sao vậy nửa đêm giật mình thức dậy? Có phải ngủ ngon hay không." Ánh trăng phản chiếu trong mắt Đường Hạo Nam, ôn nhu như vậy rõ ràng rơi vào đáy mắt Hạ Nhất Nhiễm, cô bỗng nhiên liền có một loại kích động muốn khóc, nhưng là lại cố nén rồi.

Con đều đã không có, cô có rơi bao nhiêu nước mắt cũng không thể quay lại, đều đã không thể quay lại như trước rồi.

Anh dùng đứa con đã mất thay đổi tình hình công ty, cho dù là có nhiều nỗi khổ khó nói ra sao, cô nên làm sao tha thứ, muốn bởi vì vậy mà buông tay người đàn ông này lại quá đau, nhưng mà oán hận để cho cô nhìn đến người đàn ông này cũng đau.

"Em mơ thấy Đồng Y Mộng." Hạ Nhất Nhiễm chống người dậy, dưới sự trợ giúp Đường Hạo Nam nhanh tay lẹ mắt từ trên giường bệnh ngồi dậy.

"Sao em lại mơ thấy cô ta, cô ta hiện tại ở trong tù, sẽ không còn ra ngoài phá hoại cuộc sống của chúng ta." Dùng tay lau đi mồ hôi trên trán Hạ Nhất Nhiễm. Trong giọng điệu Đường Hạo Nam tràn ngập đau lòng,
Hạ Nhất Nhiễm cũng đau lòng theo. Cô làm sao có thể không đau lòng đây, anh dám chắc chắn rằng Đồng Y Mộng đã bị bắt lại, sẽ không thể ra ngoài tiếp tục quấy rầy cuộc sống của bọn họ, nhưng mà Lệ Áo kia thì sao, Lệ Áo lại là cái gì.

Cô không sợ có người đứng ra cùng cô cướp đoạt. Cô chỉ sợ thái độ Đường Hạo Nam đối với người ta khác đi, đúng là trên thực tế, thái độ Đường Hạo Nam đối với Lệ Áo đã hoàn toàn thay đổi.

"Nini cùng William đâu?" Không muốn vì chuyện này tiếp tục tranh cãi nữa, Hạ Nhất Nhiễm chuyển đề tài, cũng quả thật là lo lắng Nini cùng William. Nhất là Nini, hôm nay Đổng Hưng Á ở Nini trước mặt con bé nói những lời này, tuy Nini tuổi còn nhỏ, nhưng mà không biết Nini có nghe vào trong lòng hay không, trong lòng có phải cũng sẽ nảy sinh cách nghĩ giống như William hay không, hai đứa con này, quả thật đều cần khai thông tâm lý một lần hoàn chỉnh rồi.

"Bọn nhỏ đều bị Hứa Thành mang về, chắc là lúc này đã ngủ say, em không cần lo lắng bọn nhỏ." Vén một góc chăn lên, Đường Hạo Nam thuận thế nằm vào, đem Hạ Nhất Nhiễm ôm vào trong ngực.

"Nhiễm Nhiễm, em không hỏi xem anh hiện tại thế nào sao? Từ khi cùng em cãi vã một trận xong, nơi này của anh vẫn đều đang rất đau." Kéo tay Hạ Nhất Nhiễm qua, Đường Hạo Nam đem bàn tay cô đặt lên vị trí trái tim chính mình, để cho cô cảm nhận một chút trái tim chính mình đang đang không ngừng đập mạnh.

Từ sau khi cùng Hạ Nhất Nhiễm ầm ĩ một trận, trong lòng anh vẫn luôn khổ sở. Chính là vì chịu khổ sở như vậy, để cho tim anh đập nhanh không giảm, cho nên vẫn luôn yên lặng canh giữ ở bên giường, cũng không buồn ngủ. Anh không cầu mong Hạ Nhất Nhiễm có thể cảm động hay hiểu được cảm giác đau đớn của chính mình, chỉ cầu mong cô có thể đau lòng cho chính anh, cho anh một cái ôm thì tốt rồi.

Nào biết Hạ Nhất Nhiễm chỉ là ở trên ngực anh sờ soạng một chút đã rút tay lại, thật giống tay của mình không phải đang cảm nhận trái tim Đường Hạo Nam đang đập nhanh, mà là một củ khoai lang phỏng tay vậy.

Cô đồng cảm tiếc nuối với anh? Như vậy cô tiếc nuối thì sao đây? Lúc cô thấy Lệ Áo hung hăng đè ở trên thân mình, mà còn cố ý ấn tay trên bụng cô, cái loại đau đớn tê tâm phế liệt, máu thịt liên tiếp từ trong thân thể tróc ra, rốt cuộc có người nào từng để ý tới sao.

Mà anh, khi cô đau, không có kiểm tra lai lịch Lệ Áo có phải trong sạch hay không, cũng không đi điều tra Lệ Áo đến cùng có phải bị người đẩy làm trượt chân té ngã tại trên người cô hay không, mà là vì công ty chính mình, anh liền cho rằng Lệ Áo là vô tội, cho nên đã lựa chọn Lệ Áo, cho nên đối với đứa con trong bụng cô chết đi căn bản là thờ ơ.

Đường Hạo Nam, anh vĩnh viễn đều không nhớ lâu như vậy, chuyện Đồng Y Mộng nơi đó mới không bao lâu, lần này lại đến Lệ Áo nơi này, vẫn lại là không nhớ lâu.

Thái độ Hạ Nhất Nhiễm lạnh lùng lại càng để cho Đường Hạo Nam hoảng hốt, nhịn không được liền muốn hôn môi Hạ Nhất Nhiễm, biểu đạt chính mình đối với Hạ Nhất Nhiễm yêu thương nồng đậm, nhưng mà trong nháy mắt môi dán trên Hạ Nhất Nhiễm, cô lại giống như bị điện giật, một tay mạnh mẽ đẩy anh ra. Ngay sau đó, một cái tát vang dội, vang vọng trong phòng bệnh nửa đêm yên tĩnh!

Hạ Nhất Nhiễm trợn mắt nhìn, không hề hối hận chính mình đánh xuống một tát này, đều đã là lúc nào, anh còn có tâm tư ở trong này hôn môi cô? Ở trong lòng anh rốt cuộc có từng nghĩ cho cảm nhận của cô hay không! Kỳ thật Đường Hạo Nam chỉ đơn giản là muốn hôn môi cô một chút mà thôi, nhưng mà vì giữa hai người lúc này đã hiểu lầm thật sự rất sâu, hơn nữa Hạ Nhất Nhiễm lúc này đối Đường Hạo Nam oán niệm càng sâu hơn rất nhiều. Cho nên một tát này cũng là không lưu tình chút nào.

Năm ngón tay nháy mắt in hằn khắc ở trên mặt Đường Hạo Nam, trong phòng bệnh an tĩnh rất lâu, Đường Hạo Nam đáy mắt xúc bắt đầu chuyển động. Rồi lại từ từ trở nên bình tĩnh.

Vươn tay đem cánh tay Hạ Nhất Nhiễm lạnh lẽo, kéo vào trong ngực mình, nhiệt độ cơ thể ấm áp sưởi ấm bàn tay của cô.

"Nếu em đối với anh có oán khí mà nói, em có thể không chút do dự, liền hướng về nơi này đánh anh đi, ra sức đánh, mãi đến khi oán khí của em phát tiết sạch sẽ mới thôi." Đường Hạo Nam túm tay Hạ Nhất Nhiễm hướng trên mặt mình nói.

Hạ Nhất Nhiễm là thật luống cuống, cái gì oán khí, cái gì phẫn hận, trong nháy mắt toàn bộ đều đã vứt ra sau đầu, cô ra sức từ chối giãy giụa, muốn đem tay mình theo từ trong tay Đường Hạo Nam rút ra.

"Anh điên rồi!" Hạ Nhất Nhiễm lớn tiếng quát!

"Đúng, anh chính là điên rồi, anh nhìn không nổi vẻ mặt em như vậy, nhìn không nổi dáng vẻ em thương tâm muốn chết ngồi ở chỗ này. Kỳ thật nỗi đau của anh không hề ít hơn em! Em hoài nghi Lệ Áo, anh sẽ đi thăm dò, chỉ cần em muốn, anh đều luôn dốc hết toàn lực làm!"

Hạ Nhất Nhiễm trong lòng cảm xúc rối loạn, chính mình cũng nói không rõ trong lòng mình rốt cuộc là có cảm xúc gì, cuối cùng lại vẫn lại là thỏa hiệp buông tay xuống, cả người đều có chút kiệt sức.

"Ngày mai cùng em đi xem Đồng Y Mộng đi." Cô vẫn lại là lo lắng, vẫn như cũ cảm thấy giữa Lệ Áo cùng Đồng Y Mộng có quan hệ gì đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện