"Được đó, Nhiễm Nhiễm chị tới đi, không khí nơi này thật sự rất tốt, so với không khí Sùng Xuyên tốt gấp đôi đấy." Giọng Tô Tiểu Quả có thể nghe ra được tâm tình không tệ, miệng giống như đang ăn gì đó, không ngừng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, giọng điệu thoải mái sung sướng kia, nghe qua chính đang sống những ngày thảnh thơi thoải mái.
Hạ Nhất Nhiễm vốn dĩ lời đến bên miệng, nghe ra được Tô Tiểu Quả đang trải qua những ngày thoải mái sung sướng như vậy, trong nháy mắt bỗng nhiên lời liền mắc kẹt ở trong cổ họng. Vốn cô còn cảm thấy có thể nói cho Tô Tiểu Quả mọi chuyện, giờ này khắc này cũng không biết rốt cuộc có nên nên nói cho Tô Tiểu Quả hay không.
Quyết định một phen, Hạ Nhất Nhiễm vẫn là muốn đi tìm Tô Tiểu Quả, đồng thời cũng là vì tìm một lý do có vẻ hợp lý để chính mình có thể làm rùa đen rút đầu. Chỉ như vậy không để ý tới thế sự trốn tránh những chuyện làm cho người ta phiền lòng trong khoảng thời gian này.
Thứ hai cũng là hi vọng chính mình có thể ở bên người Tô Tiểu Quả nói cho Tô Tiểu Quả những sự thật này, ít nhất có thể ở lúc Tô Tiểu Quả trạng thái không tốt an ủi cô ấy một chút, hơn nữa cùng cô thương lượng đối sách.
"Vậy chị qua đó tìm em."
"Ài... Nhiễm Nhiễm..." Hạ Nhất Nhiễm nói đi là đi, trực tiếp cúp điện thoại từ trên giường lăn lông lốc đứng lên, đến những lời còn lại Tô Tiểu Quả đang nói trong điện thoại đều không có nghe.
Hạ Nhất Nhiễm thu dọn hành lý xong để dưới gầm giường, rồi mở cửa phòng đi ra ngoài. Trước hết cô xem xét tình hình, nhìn xem Đường Hạo Nam giờ này khắc này có ở nhà không.
"Thiếu phu nhân, người sao lại chạy ra ngoài rồi." Người làm lau sạch nước đọng trên tay lên tạp dề, từ phòng bếp đi ra nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm trong nháy mắt đó có chút xấu hổ, dù sao vừa rồi cũng là chính mình mật báo.
Sau khi hai người trở về mới có thể cãi nhau, lúc này nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm, trong lòng khó tránh khỏi khống chế không nổi thấy áy náy.
"Tiên sinh đâu?" Hạ Nhất Nhiễm trái lại không để ý hiềm khích trước kia, căn bản là không nói ra chuyện hôm nay người làm mật báo, ở phương diện này, Hạ Nhất Nhiễm vẫn lại là có thể hiểu được hành vi này của người làm, dù sao bà ấy cũng là có ý tốt.
"Tiên sinh vừa mới đi ra ngoài, bảo là muốn đi đón cậu chủ nhỏ cùng cô chủ nhỏ tan học, một lát liền trở về." Người làm thấy Hạ Nhất Nhiễm cũng không có ý trách tội mình, giọng điệu nói chuyện với Hạ Nhất Nhiễm cũng trở nên cung kính hơn.
Hạ Nhất Nhiễm ở trong đáy lòng âm thầm thở dài một hơi, ở trong lòng thím giúp việc hiện tại là cảm mang ơn coi mình như là một vị thần tiên sống mà cung kính, chờ lát khi bà phát hiện việc cô muốn làm, nói không chừng muốn trốn đến chỗ nào khóc thầm đi.
Thật sự là xin lỗi. Chính cô quả thật là cũng không có biện pháp, không có biện pháp ở lại chỗ này tự ngược, tiếp nhận sự thật Đường Hạo Nam tình nguyện tin tưởng người phụ nữ Lệ Áo này cũng không muốn tin tưởng chính mình.
Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng yên lặng nói xin lỗi với người làm, ở mặt ngoài xem ra lại không có tí ti biến hóa gì, lững thững đi vào phòng bếp. Mở tủ lạnh ra nhìn quét một vòng. "Tối hôm nay hầm canh sao?"
Hạ Nhất Nhiễm đặt câu hỏi, người làm vội vàng tiền gần giải thích. "Còn không có, bởi vì canh hầm buổi trưa phu nhân cũng không uống, tôi còn tưởng rằng phu nhân không thích uống nước canh, cho nên buổi tối còn không có chuẩn bị canh, phu nhân muốn ăn canh gì sao? Cứ việc dặn dò tôi là được, tôi sẽ làm cho phu nhân uống." Người làm cực kỳ kính nói xong, tính tình vốn thành thật, xem thái độ nói chuyện liền biết là một người thành thực ngay thẳng.
Hạ Nhất Nhiễm suy nghĩ chuyện lát nữa chính mình làm, muốn lừa gạt một người thành thật như vậy, trong lòng cũng cực kỳ xoắn xuýt. Giống như tràn ngập cảm giác tội lỗi vậy.
Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn phải làm như thế. Nếu cô không thể vụng trộm chạy ra căn hộ mà nói, bị Đường Hạo Nam biết chính mình muốn chạy, nhất định sẽ dùng hết sức lực vây đuổi chặn đường cô, chỉ sợ chính mình đến lúc đó đến cơ hội lên máy bay đều không có.
Nhưng mà tiếp tục ở lại bên cạnh anh có thể làm được gì đây?
Lệ Áo giết chết con của họ. Cô cho rằng anh Hạo Nam có thể tin tưởng cô, cho nên cô nói hết mọi chuyện cho anh, nhưng kết quả thì sao?
Kết quả còn không phải vì không tin tưởng mà chạy mất dép sao, cô ở trong thế giới của anh đã không có sự tín nhiệm, cho dù ở lại, tất cả những chuyện cô hoài nghi đều sẽ trở thành bệnh đa nghi, đã không đầy đủ tin tưởng, chẳng lẽ còn muốn ở lại bên cạnh anh nhìn anh tin tưởng cái người phụ nữ lòng dạ khó lường kia ra sao à, Hạ Nhất Nhiễm lớn đến thế này, còn không phát hiện ra chính mình có khuynh hướng tự ngược đâu.
"Tôi muốn ăn canh cá ngát, nghe nói sau khi sảy thai hay sinh con nên uống loại canh này, bồi bổ thân thể rất tốt." Hạ Nhất Nhiễm cố tình chọn một loại mà trong tủ lạnh không có, nói thật từ nhỏ đến giờ cô cũng không ăn cá ngát bao giờ, cảm thấy sau lưng nó trơn tuột, lại có cái miệng rộng như thế, nhìn sao cũng cảm thấy không thoải mái, lại càng không dám động đũa đi ăn.
Nhưng mà chuyện Hạ Nhất Nhiễm không ăn cá ngát, không có nghĩa là người làm biết được, rất không dễ dàng nghe Hạ Nhất Nhiễm chủ động nói muốn ăn muốn thứ gì đó, quả thực là hận không thể tận chức tận trách đem thứ kia lập tức tìm đưa đến trước mặt Hạ Nhất Nhiễm.
"Thiếu phu nhân, cô đợi tôi một lát, tôi ra ngoài một chút trở về, trong nhà không có cá ngát, tôi phải ra ngoài mua, nhưng mà tôi cũng nghe nói cá ngát bồi bổ cơ thể cực kỳ tốt."
Gần như là không hề phòng bị, người làm vừa nói vừa vội vã mang giày đi ra cửa, trước khi đi vẫn còn không quên dặn Hạ Nhất Nhiễm chính mình ở nhà phải chú ý an toàn.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Hạ Nhất Nhiễm tâm tình kích động vui sướng như là xổ số trúng thưởng vậy, lập tức
xoay người trở lại phòng, ngồi xổm xuống đem vali nhét dưới sàng lôi ra.
Kỳ thật cô cũng muốn nhìn một chút Đường Hạo Nam đón bọn nhỏ tan học về nhà, nhưng mà giờ này khắc này lại là thời cơ tốt nhất để cô thực hiện kế hoạch trốn đi lần này. Nếu Đường Hạo Nam không tin cô, không bằng cô thừa dịp tất cả mọi người không có cách phân thân, không rảnh bận tâm cô bỏ đi du lịch một chuyến, thả lỏng tâm tình.
Chính mình rất nhanh đã thuyết phục bản thân, chủ nếu còn là vì trong khoảng thời gian này Đường Hạo Nam quá không tin tưởng cô, dẫn đến từ cơ thể đến tâm tình cô đều mỏi mệt.
Hạ Nhất Nhiễm kéo vali chuồn ra khỏi căn hộ của Đường Hạo Nam, xuống lầu vội vàng bắt taxi.
Một chiếc Audi vững vàng dừng ở trước mặt cô, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống tới, lộ ra gương mặt Kha Dịch Thần có chút tang thương, lờ mờ có thể thấy mái tóc rậm rạp của anh ta trộn lẫn mấy cọng tóc bạc.
"Anh muốn làm gì!" Hạ Nhất Nhiễm né người tránh qua. Xe Kha Dịch Thần cũng tiếp tục ngăn ở trước mặt Hạ Nhất Nhiễm. "Lên xe đi, tôi tiễn em một đoạn, như vậy còn có thể nhanh hơn chút, Đường Hạo Nam đi đón bọn nhỏ sắp trở về rồi." Kha Dịch Thần nhẹ nhàng gõ thành cửa sổ xe, ánh mắt lơ đãng nhìn Hạ Nhất Nhiễm.
Hạ Nhất Nhiễm cắn chặt răng, cuối cùng vẫn lại là cúi đầu ngồi lên xe Kha Dịch Thần, anh ta nói rất đúng, Đường Hạo Nam đi đón các con cũng sắp về đến rồi, nếu lại nhìn đến chính mình cùng Kha Dịch Thần ở đây do dự càng không tốt, chẳng bằng để cho Kha Dịch Thần đưa chính mình một đoạn.
Hạ Nhất Nhiễm vừa mới lên xe, kha Dịch Thần đạp chân ga nhanh chong hướng về sân bay chạy đi, sau khi Hạ Nhất Nhiễm sảy thai thân thể suy yếu, cả người đều có chút lờ đờ, buồn ngủ dựa vào trên ghế.
Hạ Nhất Nhiễm giữa lúc nửa mê nửa tỉnh nghĩ tới một vấn đề, nháy mắt giật nảy mình, rùng mình một cái từ trên ghế ngồi dậy, cơn buồn ngủ lúc trước cũng trở thành hư không, cứ như vậy nhìn chằm chằm Kha Dịch Thần nhìn.
"Sao anh lại xuất hiện ở đây?"
"Tình cờ đi ngang qua mà thôi, nhìn đến em hốt ha hốt hoảng hết nhìn đông tới nhìn tây kéo vali chạy ra, liền biết em nhất định không được Đường Hạo Nam cho phép đã từ trong nhà chạy đi. Cho nên mới đột nhiên quyết định muốn đưa em đi một đoạn mà thôi." Kha Dịch Thần nói xong, tiếp tục chăm chú lái xe, Hạ Nhất Nhiễm lại loáng thoáng có cảm giác không chân thực.
"Sao anh có thể trùng hợp đi ngang qua chỗ tôi ở như vậy được." Trước giờ cô cũng không có phát hiện ra, chính mình vậy mà cùng Kha Dịch Thần có nhiều cơ hội ngẫu nhiên gặp như vậy.
"Được rồi, tôi thừa nhận tôi tìm em là vì có chút việc muốn tìm em thương lượng, kết quả không nghĩ tới vừa hay nhìn thấy em bối rối không tin chạy ra ngoài. Cho nên thuận tiện giúp một tay, cũng có thể thuận thế tìm được Tô Tiểu Qua đang ở đâu mà thôi." Kha Dịch Thần chân thành nói xong như vậy, Hạ Nhất Nhiễm trong lòng lúc này mới giống như một cục đá rơi xuống đất.
Nói sao thì cô cùng Kha Dịch Thần quen biết thời gian đã rất dài, đối với Kha Dịch Thần người này, tuy nói không phải hoàn toàn hiểu biết nhưng cũng coi như hiểu biết một phần, trong những chuyện Hạ Nhất Nhiễm hiểu biết về người này, cô luôn cảm thấy được đặc điểm nổi trội của anh ta chính là không lợi không làm.
"Tôi sẽ không đem địa chỉ Tô Tiểu Quả nói cho anh biết, anh chết tâm đi!" Xe vững vàng dừng ở cửa sân bay, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng nói xong một câu, liền xoay người rời đi, thái độ cùng thái độ ban đầu Kha Dịch Thần tìm đến cô nói chuyện cũng không có biến hóa gì quá lớn, nói ngắn lại, Hạ Nhất Nhiễm từ đầu đến cuối đều đã không định nói cho Kha Dịch Thần biết Tô Tiểu Quả ở nơi nào. Lần này một mình một người đi Anh quốc, cô cũng vốn định hỏi Tô Tiểu Quả một chút rồi mới ra quyết định.
Hạ Nhất Nhiễm vốn cho là chính mình ở phòng chờ sân bay sẽ không quá thuận lợi, ít nhất Đường Hạo Nam sẽ phái người tìm đến cô, làm cô thể dễ dàng lên máy bay, đến lúc đó làm sao tránh thoát nguwofi của Đường Hạo Nam để lên máy bay còn có thể là một chuyện khó.
Nhưng Hạ Nhất Nhiễm thật không ngờ chính là, mãi đến khi máy bay đã cất cánh, cô đều không có nhìn đến bất luận một người nào của Đường Hạo Nam.
Không biết là thất vọng hay vẫn lại là cái gì. Hạ Nhất Nhiễm trong lòng ngược lại càng thêm thắt lại rồi.
Nhưng mà lúc này Hạ Nhất Nhiễm cũng không biết, Đường Hạo Nam vừa mới đón hai đứa nhỏ xong vội vã chạy về nhà, nhưng sau khi về đến nhà, đối mặt căn phòng trống không, lòng bàn tay run lên.
"Nhiễm Nhiễm!" Không hay! Cô chạy rồi!
Mà bên kia, Đổng Hưng Á gần như cũng đồng thời nhận được tin tức Hạ Nhất Nhiễm cùng kha Dịch Thần rời đi. Nhanh chóng thông báo cho Lệ Áo. "Hạ Nhất Nhiễm đi Anh quốc, cô có thể "Chăm sóc" cô ấy một chút, để cho cô ấy thể nghiệm cảm giác đơn độc một mình." Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ chăm sóc.
"Được." Lệ Áo khinh thường cúp điện thoại, khóe miệng lại vẫn thoáng ánh lên nụ cười lạnh, "Chăm sóc" một chút sao? Thật sự là buồn cười!