Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Kinh biến


trước sau

"Đường Hạo Nam, anh muốn làm gì!"

"Em nói xem anh muốn làm gì!" Đường Hạo Nam hai mắt đỏ đậm, anh hiện tại nóng lòng tuyên cáo chủ quyền của chính mình đối Hạ Nhất Nhiễm! Cô nói cái gì? Cô nói chính mình ngủ cùng người đàn ông khác? Vậy anh liền rửa đi hương vị đàn ông khác trên người cô! Một cánh tay, kéo khăn tắm một bên, ở trên người Hạ Nhất Nhiễm hung hăng chà xát, Hạ Nhất Nhiễm không ngừng vùng vẫy. Đau đớn như là hỏa thiêu, vốn là bén nhọn đâm vào lòng của cô, rồi mới nóng rát lan tràn toàn thân cô.

"Hạ Nhất Nhiễm, nói em không có!" Đường Hạo Nam đã tức giận đến đỏ lòm hai mắt, Hạ Nhất Nhiễm cảm giác chính mình đã bị lột sống một lớp da, nhưng cô vẫn lại là cắn chặt hàm răng, dùng một đôi mắt quật cường, không chịu khuất phục nhìn Đường Hạo Nam. "Có chính là có, anh tại sao muốn tôi nói chưa?" Hạ Nhất Nhiễm quật cường, vào lúc này trong mắt Đường Hạo Nam, chính là biểu hiện kiên định quyết tâm phải rời khỏi anh.

"Hạ Nhất Nhiễm, em chết chắc rồi!" Rủa thầm một tiếng, Đường Hạo Nam đặt Hạ Nhất Nhiễm trên người, hai tay giữ chặt bên hông Hạ Nhất Nhiễm, hận không thể dùng lực một cái, liền bóp nát vòng eo nhỏ mảnh không đủ một nắm tay của Hạ Nhất Nhiễm.

Tại sao? Tại sao nhất định phải rời ra anh, đến những lời ác độc như thế đều nói ra, cô chẳng lẽ không biết toàn bộ những chuyện anh làm đều đã là vì cô sao? Tại sao? Tại sao anh cố gắng như thế, vẫn lại là đi tới tình cảnh không khả vãn hồi tình hình như vậy!

"Đường Hạo Nam, anh chính là người điên! Anh tận hết sức lực lừa gạt tôi! Tận hết sức lực thương tổn tôi! Anh đối với tôi căn bản là không phải yêu, là giữ lấy! Là dục vọng ham muốn chiếm hữu!" Hạ Nhất Nhiễm gầm thét, da thịt trên người cô đều đã bị Đường Hạo Nam chà xát, lộ ra điểm điểm màu đỏ tươi, mùi máu tươi nhàn nhạt phiêu đãng trong phòng tắm.

Một tiếng gầm thét này của Hạ Nhất Nhiễm giống như là búa tạ vậy, hung hăng gõ vào trong lòng Đường Hạo Nam, đau nhức, cả trái tim đều đã trở nên do dự.

Hít sâu một hơi, Đường Hạo Nam chậm rãi từ trong bồn tắm lớn đứng lên, quần áo trên người đều đã bị nước thấm ướt đẫm, không ngừng có nước nhỏ giọt rơi xuống. Anh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng một trận hoang vắng, Hạ Nhất Nhiễm rõ ràng đang nằm ở trước mặt mình, lại như cát dính ở trong tay cát vậy, vẫn đang có một loại cảm giác nhẹ nhàng cầm không được.

Trầm mặc thật lâu sau, Đường Hạo Nam chậm rãi xoay người, toàn thân ẩm ướt đi ra ngoài. Hạ Nhất Nhiễm vốn là trong bồn tắm sửng sốt nửa ngày, rồi lại vùi đầu vào trong bồn tắm, cô thành công rồi sao? Rốt cục ép anh đi tới sao? Như vậy có phải sẽ không vì kẻ tiện nhân bên cạnh anh làm liên lụy, cuộc sống của cô có thể đầy nhẹ nhàng hơn rồi không.

Nhưng khoảnh khắc anh xoay người rời đi, lòng của cô, lại đau giống như bị xé rách.

Lúc Đường Hạo Nam toàn thân là nước từ trong phòng Hạ Nhất Nhiễm đi ra, dọa Hứa Thành sợ hãi một trận, vội vàng kéo Đường Hạo Nam tìm một căn phòng, tìm một cái khăn tắm khoát lên trên người Đường Hạo Nam.

"Người có phải cùng phu nhân cãi nhau rồi hay không." Khe khẽ thở dài một cái, anh ta liền biết là kết quả như vậy, hai người này yêu nhau giết nhau nhiều năm như thế, thật sự là không rõ hai người họ đến khi nào mới có thể tha thứ cho đối phương, hòa thuận mĩ mãn sống qua mấy ngày.

"Hứa Thành." Đường Hạo Nam cuối thấp mặt mày, an tĩnh rất lâu, rồi cuối cùng mở miệng. Khi Hứa Thành cho rằng anh đã u mê, Đường Hạo Nam cuối cùng đã mở miệng.

"Thu dọn đồ đạc của Hạ Nhất Nhiễm gì đó, để cho cô ấy theo tôi về nước." Đúng, anh chính là ích kỷ như thế! Vậy thì lại thế nào! Anh chính là muốn đem cô vẫn trói buộc ở cạnh mình, chính là muốn không để ý suy nghĩ của cô vĩnh viễn ích kỷ giữ cô lại! Cho dù là bị cô coi như là dục vọng ham muốn chiếm hữu cũng không sao cả! Đời này, Đường Hạo Nam anh đều khó có khả năng vô tư như vậy, anh chính là muốn đem cô không từ thủ đoạn giữ ở lại cạnh mình, cho dù là bị oán hận thì đã thế nào.

Cho dù cô oán hận chính mình, cả cuộc đời này tuyệt đối không thể rời xa cô!

"Được. Tôi đi thu dọn." Hứa Thành gật đầu, thành thành thật thật lui xuống, Đường Hạo Nam suy sút một đầu ngã xuống giường. Trong đầu đều là hình ảnh Hạ Nhất Nhiễm vừa rồi đối chính mình hận ý, mình rốt cuộc làm sai cái gì, có thể để cho cô hận chính mình như vậy.

Mà Đường Hạo Nam vẫn đang xoắn xuýt trong chuyện nhi nữ tình trường, lúc này Sùng Xuyên, đang ở nổi lên một hồi bão táp.

Lệ Áo toàn thân mặc áo da màu đen, vươn tay xiết chặt áo mình, một mình đi dạo trên đường phố có chút tiêu điều lạnh lẽo, một góc rẽ, là một cái thùng đựng hàng, mấy người công nhân đang bận rộn đem từng thứ gì đó cất vào trong thùng đựng hàng.

Một cái thùng đựng đầy hàng hóa, xe ong ong khởi động rồi.

Lệ Áo có chút châm chọc gợi lên khóe miệng, ngoài miệng thúc giục. "Nhanh lên, này những hàng hóa này là hàng Đế Cảnh đang cần gấp, không thể trì hoãn nữa."

"Được, biết rõ." Sau khi đều nhịp trả lời, một đám người, động tác lưu loát đem mấy thứ gì đó chất vào bên trong thùng đựng hàng. Lệ Áo dựa vào ở trên tường, đốt một điếu thuốc, híp mắt thưởng thức.

Đường Hạo Nam, ngày lành của anh cuối cùng là kết thúc, anh không phải vẫn coi Hạ Nhất Nhiễm là trời của anh sao? Bây giờ, anh cứ canh giữ vùng trời đó của mình, từ từ mà sống đi!

Xe một chiếc nối tiếp chiếc xuất phát, chỉ chốc lát liền kết thành một cái đoàn xe, một đường hướng về trạm thu phí chạy đi, mấy người đàn ông tập kết tại trạm thu phí, bị gió lạnh thổi làm không ngừng run run. Một người ôm một bình nước giữ ấm chạy vào bên trong trạm lấy nước, cùng nhân viên thu phí trò chuyện mấy câu.

"Hôm nay đúng là thực lạnh m, bên ngoài gió lạnh âm u."

"Đúng vậy, tôi cảm thấy so với mùa đông còn lạnh hơn, trận gióng này, còn giống như là xuyên thẳng vào trong xương cốt!" Người đàn
ông lấy nước không ngừng xoa xoa hai tay của mình. Cố gắng sưởi ấm thân thể của chính mình, lúc này đã gần tối lạnh, đến bên trong trạm thu phí đều đã không ấm hơn bao nhiêu, chẳng qua là có thể ngăn cản gió lạnh bên ngoài, thời tiết mùa năm nay thật là quỷ dị cực kỳ, thời tiết hôm nay cũng thay đổi thất thường, lúc này lạnh muốn chết.

"Cũng thật là, trời lạnh như thế còn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, các người cũng thật sự là không dễ dàng."

"Đúng vậy, phía trên mỗi lần nghe tiếng gió đoán trời mưa, luôn muốn làm một lần đột kích, nếu có thể tìm ra được chút gì không tệ, chỉ sợ cái gì đều đã tìm không thấy, lại muốn dày vò đám cấp dưới như bọn tôi một thời gian rồi." Hi vọng hôm nay có thể bắt được kẻ phạm tội gì đi, như vậy chính mình không còn phải ở cửa khẩu này trấn giữ nữa rồi!

"Bên ngoài lại có xe tới rồi!" Nhân viên thu phí có lòng tốt nhắc nhở người đàn ông lấy nước, anh ta đem bình nước giữ ấm đóng lại, xem ra có chút không chút để ý. "Không sao đâu, mấy đồng nghiệp của tôi đều ở chỗ này, bọn họ sẽ đi xem xét." Không biết đã kiểm tra bao nhiêu xe, cũng không có manh mối gì, làm sao có thể trùng hợp như vậy, vừa lúc chính mình tới lấy nước, đám băng đảng phạm tội kia liền đến rồi.

Lúc này một đoàn xe tải hướng về trạm thu phí, chính là đoàn xe chở lượng hàng lớn mà Lệ Áo điều đến Đế Cảnh. Đến chỗ trạm thu phí, xe tải một nối tiếp một chiếc ngừng lại.

"Cảnh sát, mời các vị phối hợp kiểm tra!" Mấy người đàn ông đồng loạt xông lên, đưa ra giấy chứng nhận cảnh sát của chính mình! Rồi mới yêu cầu những người lái xe này đem thùng đựng hàng mở ra, tiếp nhận kiểm tra!

Lái xe vừa thấy là cảnh sát, vội vàng từ trên xe bước xuống, chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra thùng hàng.

"Trong xe chở cái gì?" Cảnh sát làm theo phép hỏi, kỳ thật bọn họ cũng không phải cực kỳ nguyện ý dưới thời tiết lạnh lẽo nào canh chừng từng chiếc xe đi qua tiến hành kiểm tra từng chiếc một, nhưng mà không có biện pháp, ai bảo bọn họ là cảnh sát chứ? Đây chính là chức trách của bọn họ.

"Không biết, chúng tôi chỉ là lái xe thôi, người khác mướn chúng tôi chở, chúng ta liền chở." Lái xe thật cẩn thận trả lời, rồi mới mở ra thùng đựng hàng phía sau, bên trong nằm rất nhiều đoạn gỗ, đặc biệt xinh đẹp.

Cảnh sát có chút nghi hoặc nhíu mày... Anh ta tra xét hàng hóa nhiều năm như thế, vẫn lại là lần đầu tiên thấy dùng thùng đựng hàng đựng cọc gỗ. Nguyên liệu gỗ không đều là dùng xe tải lớn vận chuyển à?

"Những cọc gỗ này là muốn vận chuyển đi nơi nào?"

"Tập đoàn Đế Cảnh, đây là hàng hóa của Đế Cảnh tại vùng Tam Giác Vàng thu mua được." Lái xe thành thành thật thật trả lời, cảnh sát đã âm thầm đem tay mình đặt lên súng bên hông, chỉ còn chờ có chỗ khác thường, liền lập tức nổ súng.

Kinh nghiệm làm cảnh sát nhiều năm, để cho người cảnh sát này theo bản năng cảm thấy bên trong thùng đựng hàng này có vấn đề."Anh đi ra ngoài trước, tôi muốn tiến hành điều tra kỹ càng."

Sau khi đem lái xe đuổi đi, cảnh sát tiếp tục điều tra, đem một cọc gỗ nhấc đến lắc lắc hai lần, quả nhiên phát hiện cọc gỗ này có chỗ kỳ quặc.

Giữa cọc gỗ có thể mở ra được, người này đem cọc gỗ mở ra, quả nhiên thấy bên trong rất nhiều túi màu trắng, anh ta không dám trắng trợn la lên, mà là điện thoại cho đồng nghiệp.

"Trong những cọc gỗ này có thể mở ra! Bên trong có độc phẩm!" Cửa phía sau thùng đựng hàng oành một tiếng mở ra, người này theo bản năng quay đầu lại, còn chưa kịp lấy súng bên eo mình ra, người đã bị một súng bắn bể đầu!

Cảnh sát còn đang ở trong trạm thu phí nghe được một tiếng súng vang lập tức rùng mình một cái! Cốc giữ nhiệt trong tay ném đi, người đã như là tên rời cung liền xông ra ngoài!

Bắn nhau, nháy mắt bạo phát! Tất cả lái xe cầm súng bị khống chế! Cảnh sát ngoại trừ một người ban đầu hy sinh kia, cũng bị thương không ít, một đội xe vốn dĩ muốn vận chuyển hàng đến Đế Cảnh, toàn bộ đều bị áp giải trở về đội cảnh sát hình sự!

Đám người lái xe sau khi bị soát người trực tiếp giam giữ, cảnh sát bị thương được đưa đi xử lý miệng vết thương, cảnh sát bị bắn chết cũng được đưa đi bắt đầu chuẩn bị công tác hậu sự.

Những cảnh sát hoàn hảo không tổn hao gì bắt đầu làm tường trình chuyện đã trải qua, căn cứ tin tức những lái xe cung cấp, đội cảnh sát hình sự nhất trí cho rằng, nhân vật chính trong chuyện này là Đường Hạo Nam cần tới một chuyến rồi.

"Lệ Áo, tôi bảo cô đem hàng hóa vận đến chỗ cố định, tôi cũng không cho cô dùng những hàng hóa đi hãm hại Đường Hạo Nam."

"Tôi quả thật là muốn vận chuyển những hàng hóa dưới danh Đường Hạo Nam, đúng là không ngờ đã xảy ra chuyện, tôi cũng không có biện pháp!" Lệ Áo không mặn không nhạt hít một hơi khói.

"Cô thật sự là càng lúc càng lớn mật rồi!" Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, rồi mới mạnh cúp điện thoại!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện