Nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm cùng Lục Ngộ Hàn ôm ấp cùng một chỗ, Đường Hạo Nam ghen tị đến gần như muốn nổi điên, nổi giận đùng đùng vọt đến.
Dưới ánh trăng, Hạ Nhất Nhiễm từ trong lòng ngực Lục Ngộ Hàn rời đi, cô đứng lên khi đó, thấy được Đường Hạo Nam đứng ở chỗ cách bọn họ không xa.
Dáng vẻ anh hùng hổ, giống như đang ghen, cô ở trong lòng hừ lạnh.
"Cậu... Con phải trở về." Cô đối với Lục Ngộ Hàn nhẹ giọng nói, sau đó, bước đi loạng choạng không vững, hướng tới Đường Hạo Nam đi đến. Đường Hạo Nam sửng sốt không nhúc nhích, hai đấm nắm chặt, nhìn người con gái mặc toàn thân đồ công sở tinh xảo, mái tóc xoăn buông rơi tán loạn.
Anh đến tòa nhà cũ tìm cô, không tìm được cô, cho rằng cô thương tâm khổ sở nên ra ngoài giải sầu rồi, ai biết, tìm tới nơi này khi đó, vậy mà lại nhìn đến cô đang ở cùng với Lục Ngộ Hàn!
Lần trước là ngồi cùng một chỗ thân mật uống rượu, lần này là ôm ấp cùng một chỗ!
Tim hung hăng đau đớn, một cỗ ghen tuông ở trong lồng ngực lên men, cô hướng tới chính mình đi tới. Cho dù ánh trăng sáng tỏ, sáng như ban ngày, anh cũng thấy không rõ vẻ mặt của cô.
Hạ Nhất Nhiễm ánh mắt lướt xuống ở trên thân anh, chạy tới bên người anh, Đường Hạo Nam mới vừa vươn tay muốn ôm lấy cô, mà cô lại từ bên người anh, đi lướt qua, kiên quyết đi tới.
"Hạ Nhất Nhiễm!" Anh phẫn nộ xoay người, trừng mắt hướng bóng lưng cô kêu hô, cô giống như là không có nghe thấy anh gọi, tiếp tục đi về phía trước.
Đường Hạo Nam tức giận chân bước dài, bước nhanh liền muốn tiến lên, nhưng mà, bả vai bên phải bị người mạnh bắt lấy, một cỗ cảm giác đau rát truyền đến, "Đường Hạo Nam! Con, cái tên khốn kiếp này!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng quát, Đường Hạo Nam xoay người, quả đấm rắn chắc hữu lực của Lục Ngộ Hàn chuẩn xác rơi vào trên mặt của anh.
"Hí..." Anh đau đến thở ra khí lạnh!
Hạ Nhất Nhiễm giống như không có nghe đến tiếng đánh nhau phía sau, chậm rãi đi trên con đê, bóng dáng mảnh khảnh của cô đi ở bên đường, dưới ánh trăng, có vẻ tịch liêu mà cô độc.
Hai người đàn ông, bởi vì Hạ Nhất Nhiễm mà tranh đấu.
Đây cũng là Đường Hạo Nam lần đầu tiên đối với Lục Ngộ Hàn cái người cậu này đánh nhau, Lục Ngộ Hàn đã từng đi lính, ở phương diện vật lộn đánh nhau gì đó là có kỹ thuật cao hơn, qua mấy hiệp, Đường Hạo Nam đã bị đánh cho hoa rơi nước chảy (tơi bời hoa lá), chật vật té trên mặt đất.
"Con ba lần bốn lượt tổn thương con bé như thế, không sợ con bé triệt để đối với con hết hy vọng sao?! Đến lúc đó con bé thật sự chết thật, ta xem con làm sao khóc lốc cầu xin?!" Lục Ngộ Hàn níu chặt áo của anh, tức giận quát.
Đường Hạo Nam lại nở nụ cười, phun ra một ngụm máu tươi, "Đến lúc đó, cậu vừa lúc tận dụng mọi thứ, đem cô ấy kéo về phía mình...!" Anh cười châm chọc, hai mắt hung tợn trừng mắt Lục Ngộ Hàn, "Cậu đừng cho là con nhìn không ra cậu thích cô ấy!"
Anh đã sớm cảm thấy được, Lục Ngộ Hàn đối với Hạ Nhất Nhiễm tâm tư không đơn giản.
Lục Ngộ Hàn không nghĩ tới Đường Hạo Nam thật sự đã nhìn ra, quả đấm vung lên vừa muốn đánh anh, kết quả nhịn xuống rồi.
"Ai bảo con đối với cô ấy không tốt?!" Lục Ngộ Hàn tức giận gầm nhẹ, hạ giọng, sợ bị Hạ Nhất Nhiễm nghe được!
"Cậu thân yêu của con ơi, người cuối cùng thừa nhận rồi..." Đường Hạo Nam châm chọc nói, Lục Ngộ Hàn buông anh ra, đứng lên, trèo lên trên đê đi tìm Hạ Nhất Nhiễm.
Cạnh bờ sông chỉ còn lại có anh một người, Đường Hạo Nam ngồi dậy, hai gò má đau rát, miệng tất cả đều là mùi máu tươi, dưới ánh trăng, người đàn ông lấy ra hộp thuốc lá cùng cái bật lửa, tay run rẩy đốt một điếu thuốc, rồi sau đó, hung hăng hút.
Anh bị sặc nghẹn chật vật ho khan một hồi lâu, nghe được tiếng động cơ của chiếc Land Rover, rồi sau đó âm thanh đi xa...
Đàn ông thích cô thật đúng là không ít.
Anh ngồi ở kia cười khổ, kỳ thật, đến trường khi đó cũng rất nhiều nam sinh thích cô...
Nhưng mà hoa đào của cô bị anh từng đóa âm thầm ngắt rớt, anh cảm thấy được, những cái nam sinh này chỉ là ham thích vì cô xinh đẹp đáng yêu, cũng không phải thực thích cô, chỉ là nghĩ muốn chơi đùa cô...
Hậu tri bất giác ý thức được, kỳ thật căn bản không phải sợ cô bị đùa bỡn, nguyên nhân càng sâu là, đối với cô ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.
Từ nhỏ đến lớn cùng nhau lớn lên, cô đối với anh ỷ lại như vậy, cái chuyện gì đều đã nói cho anh, hai người có đôi khi so với anh em ruột còn thân hơn, anh làm sao có thể chịu được cô đối với nam sinh khác tốt!
Thì ra, trong lúc bất tri bất giác, anh đối với cô, đã...
...
Hạ Nhất Nhiễm bị Lục Ngộ Hàn đưa về nhà cũ, dọc theo đường đi, cô cái gì cũng chưa nói, không nói được một lời, dáng vẻ rất bình tĩnh.
Đến chỗ nhà cũ, Lục Ngộ Hàn muốn đưa cô đi vào, bị cô ngăn ở ngoài cửa lớn, Lục Ngộ Hàn nhìn cô vào phòng, không lâu sau, cánh cửa sổ ở một phòng ở lầu hai sáng đèn, anh mới rời đi.
Hạ Nhất Nhiễm ngã vào trên giường, vẫn không nhúc nhích nằm úp sấp, im lặng rơi lệ, hai tay gắt gao cầm lấy khăn trải giường, yết hầu tắc nghẽn, cứng rắn.
Lục Ngộ Hàn nói, Đường Hạo Nam bị mình đánh một trận.
Cô không quan tâm anh là có bị thương hay không, cô cũng rất muốn đánh cho anh một trận, nhưng cô có không tư cách kia.
Qua không biết bao nhiêu lâu, khi cô sắp ngủ thời điểm, cửa phòng đột nhiên bị người đá văng, cô bị kinh tỉnh, còn không có ngồi dậy, thân thể đã bị người áp ở dưới thân.
Mùi khói, mùi máu tươi, cùng với khí tức đàn ông quen thuộc trên người chỉ duy nhất thuộc về anh, dạy lòng của cô, hung hăng chấn động một phen.
"Anh cút!" Cô trầm giọng nói, nghiến răng nghiến lợi.
"Hạ Nhất Nhiễm! Em bây giờ vẫn còn là vợ của anh! Anh không cho phép em cùng người đàn ông khác thông đồng!" Đường Hạo Nam ở bên tai cô bạo quát, âm thanh kia đinh tai nhức óc.
"A ha... Đường tiên sinh, người lại vẫn thừa nhận tôi cái người vợ này sao? Không phải ở trước mặt người phụ nữ anh yêu thương nói, không có kết hôn à? Hiện tại sao lại ở đây nói tôi còn là vợ của anh chứ?!"Cô châm chọc phản bác, trong âm thanh mang theo cười lạnh, Đường Hạo Nam một tay kéo cô lật chuyển lại.
Hạ Nhất Nhiễm thấy được mặt anh.
Lúc này, có thể dùng "Mặt mũi bầm dập" để hình dung anh.
Hai tay Đường Hạo Nam bưng mặt cô, con ngươi màu đỏ tươi gắt gao trừng mắt nhìn cô, "Em chẳng lẽ muốn để cho anh ở trước mặt Mộng Mộng thừa nhận
em là vợ của anh sao, sẽ đem cô ấy tức chết sao?! Hạ Nhất Nhiễm, em luôn miệng nói yêu anh, tại sao không thể suy nghĩ cho anh?!"
Lòng người đàn ông đau thắt lại, anh cảm thấy được cực kỳ bất lực, lại có loại cảm giác bị cô từ bỏ.
"Được, tôi vì anh suy nghĩ, tôi sẽ mau chóng ly hôn với anh, cho anh vĩnh viễn cùng người phụ nữ anh yêu thương cùng một chỗ!" Ở trong mắt cô, người Đường Hạo Nam yêu là Đồng Y Mộng, còn cô, chăng qua là món đồ chơi anh nhất thời thấy hứng thú!
Hiện tại, vợ cả đến đây, cô, chỉ có thể rời khỏi.
"Em...!" Đường Hạo Nam có chút kích động muốn bóp chết cô, cô vậy mà muốn ly hôn?!
"Nghĩ muốn cùng anh ly hôn, đến bên Lục Ngộ Hàn? Em nằm mơ! Hạ Nhất Nhiễm! Em đời này sống là người của anh, chết là ma của anh!" Đường Hạo Nam bạo quát, cúi đầu liền cắn môi cô, hung hăng dùng lực, cắn nát môi cô, dùng lực hút máu tươi của cô, cánh tay rắn chắc vòng chặt eo cô, dùng lực hướng trong lồng ngực mình ép sát, hận không thể đem cô áp vào trong thân thể mình.
Vài ngày mới được nhìn thấy cô, thì ra đã khát vọng như thế.
Khát vọng nhìn đến cô, ôm cô, hôn cô, ôm lấy cô cùng nhau đi vào giấc ngủ...
Hai tay cô dùng lực đánh vào sau lưng anh, nước mắt ồ ồ rơi xuống, khống chế không nổi nức nở ra tiếng, thống khổ phát tiết đau khổ trong lòng.
"Ưm... Em làm không được... Cầu xin anh... Cùng em ly hôn đi... Em phải rời khỏi anh... Cách các người càng xa càng tốt!" Anh buông cô ra khi đó, cô khóc nói, nước mắt bò đầy cả khuôn mặt, sắc mặt đỏ lên, dáng vẻ cực kỳ thương tâm cực kỳ đau lòng.
Đường Hạo Nam nhịn không được vỗ về mặt cô, chà lau nước mắt trên gò má cô.
Đau lòng nhìn cô, ly hôn?
Tại sao nghĩ đến hai chữ này, đó là lòng tràn đầy không muốn?
Anh cắn chặt răng, nhìn mặt cô, trong hai mắt lóe ra lệ quang.
"Nếu yêu anh, cũng đừng nói với anh chuyện ly hôn!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói.
"Em không nghĩ muốn yêu anh nữa rồi! Em yêu không nổi! Anh cho tới bây giờ cũng không thuộc về em! Anh yêu vĩnh viễn là của cô ấy! Em không cần hèn mọn yêu anh như vậy! Em là người, em không phải công cụ! Em là rõ ràng người!" Cô rống, thanh âm run rẩy, nước mắt sớm vỡ đê, nói xong, hai tay nhịn không được ôm anh càng thêm chặt.
"Không thích em, hãy bỏ qua cho em đi... Cầu xin anh..." Cô ghé vào trên bờ vai anh, dán sát lỗ tai anh, thống khổ cầu xin.
Đường Hạo Nam đau lòng đem cô càng ôm chặt hơn, một lòng tại điên cuồng nhảy loạn, tình yêu đối với cô liền muốn miêu tả sinh động.
Nhưng làm thế nào cũng nói không nên lời, trong đầu tất cả là dáng vẻ Đồng Y Mộng kia điềm đạm đáng yêu, mà cô cũng mạnh đẩy anh ra.
"Anh đi đi! Sợ không chiếm được cổ phần công ty đúng không, chờ ba tháng sau nhất định sẽ thuộc về anh!" Cô cho rằng anh tìm đến cô, là vì cổ phần công ty, xoa xoa nước mắt, chết tâm nói.
Cô nói lời này, dạy Đường Hạo Nam hận không thể bóp chết cô, bắp thịt trên mặt đang run run.
"Hạ Nhất Nhiễm! Em đừng muốn bỏ đi cho xong!" Anh rống xong, đẩy ngã cô, thân thể áp ở dưới thân thể cô!
"Anh đừng đụng chạm tôi! Cút ngay!" Ý thức được anh muốn để làm gì, cô tức giận gào rống, điên cuồng mà đánh đấm anh, sức lực của người đàn ông căn bản không phải cô có khả năng chống đỡ.
Đau đớn, đem cô xé rách.
Cô trố mắt, đôi má bị anh giữ chặt.
"Cút... Ra ngoài... Ưm!" Cô gào rống, anh ngăn chặn môi cô, răng môi hai người quấn lấy dây dưa cùng một chỗ, hạ thân chặt chẽ nối liền cùng một chỗ.
Cô giãy dụa rất lâu, lại giống điên rồi một dạng hùa theo ý anh, mang theo lòng tràn đầy đau nhức cùng bi ai, nước mắt càng không ngừng tuông rơi, người đàn ông hút liếm hết tất cả nước mắt của cô, nảy sinh ác độc va chạm mạnh hơn, ôm cô càng thêm căng chặt.
Như vậy liều chết triền miên cùng một chỗ, trong lòng đôi bên đều có thống khổ cùng bất đắc dĩ, đặc biệt là Đường Hạo Nam.
Bên trái là mối tình đầu, bên phải là vợ.
Lựa chọn Hạ Nhất Nhiễm, sẽ có lỗi với Đồng Y Mộng, lựa chọn Đồng Y Mộng, sẽ phụ tình yêu thắm thiết của Hạ Nhất Nhiễm đối với mình.
Sau khi phát tiết, cô vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, nước mắt cùng mồ hôi thấm ướt khuôn mặt cô, dính ở trên má, người đàn ông vươn tay nhẹ nhàng mà vén lên, di động của anh đang không ngừng chấn động, anh giống không có nghe đến.
"Anh cần phải trở về..." Hạ Nhất Nhiễm thấp giọng nói, nhìn vào con ngươi sâu thẳm của anh, trên mặt anh bầm tím cực kỳ nghiêm trọng, xem ra chật vật mà còn có chút sa sút.
"Không sợ cô ấy hoài nghi sao? Còn không mau trở về?" Nỗi đau trong trái tim từ đáy lòng lan tỏa, vừa mới một hồi, thật giống như là trở lại những ngày tháng trước đây, mà cô, đúng là người vợ danh chính ngôn thuận của Đường Hạo Nam, được luật pháp bảo vệ!
Nhưng cũng là kẻ thứ ba trong mắt mọi người.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Trong hôn nhân, không có tình yêu, mới thuộc về người thứ ba.
Đường Hạo Nam đối với cô, không có yêu, cho nên, cô chính là kẻ thứ ba.
Đường Hạo Nam vẫn không nhúc nhích nhìn cô, ánh mắt chần chờ, "Không được không thích anh! Em là của anh!"
Hạ Nhất Nhiễm nở nụ cười, "Em là của anh, anh sẽ là của em sao? Không cần bá đạo như thế, anh không thuộc về em! Anh đi đi!" Trái tim đau đớn, để cho cô không cách nào hô hấp, liên tục thở dốc, buộc chính mình đuổi anh rời đi.
Giờ này khắc này, cảm giác anh cũng là bất đắc dĩ.
Nhưng mà, anh chưa từng mở miệng nói qua một tiếng, yêu cô, để ý cô.