Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 67: Người phụ nữ của tôi, liền tính tôi không cần, người khác...


trước sau

Bắt đầu từ lúc nào, cô đã ở trong lòng anh cắm cọc dựng trại?

Thậm chí, thay thế được địa vị Đồng Y Mộng ở trong lòng anh.

Lúc này Đường Hạo Nam, bất chợt phát hiện những thứ này.

Thất thần sửng sốt thật lâu, anh mới đi lái xe, tiếp tục tìm kiếm Hạ Nhất Nhiễm, lục soát khắp phố lớn ngõ nhỏ Sùng Xuyên, một đêm chưa từng chợp mắt.

...

Hạ Nhất Nhiễm cùng Kha Dịch Thần đang ở trên đảo nhỏ thuộc eo biển Lâm Hải Sùng Xuyên.

Biệt thự, đèn đuốc sáng trưng.

Kha Dịch Thần cố ý không đi bệnh viện, lái xe đưa bọn họ đến nơi này, có bác sĩ tư nhân đến, đã giúp anh ta xử lý vết thương sau lưng, vết chém phải khâu mười mấy mũi.

Giờ phút này, Kha Dịch Thần đã nằm sấp trên giường ngủ thiếp đi.

Cô bưng chén nước ấm, ngồi ở bên giường, nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối hôm qua, lòng vẫn còn sợ hãi.

Không ngờ chính là có người cố ý muốn hại cô?

Mệt mỏi suy nghĩ những thứ này, khổ sở nhất là, khi cô rơi vào nguy hiểm gọi điện thoại cho anh, anh lại từ chối không nghe...

Khẳng định là Đồng Y Mộng ở đó, không nghe máy sao?

Cô nở nụ cười, hít một hơi thật sâu, ngửa đầu, cường bạo đem nước mắt bức trở về.

Anh đối với cô không phải vô tình, chẳng qua, tình cảm dành cho cô không có nhiều như cho Đồng Y Mộng.

Nhìn đến Kha Dịch Thần nằm trên giường khi đó, tâm tình càng thêm cảm xúc lẫn lộn khó tả.

Anh ta tại sao liều mình cứu cô?

Giống như khi cô cứu Đường Hạo Nam cũng rất dứt khoát, kiên quyết như vậy.

Ngay cả như vậy, cũng chưa từng quên những lời Đường Hạo Nam nói với cô, Kha Dịch Thần cực kỳ phức tạp.

...

Lúc Đường Hạo Nam tỉnh lại, phát hiện chính mình tựa vào trên sofa nhà Lục Ngộ Hàn, vậy mà ngủ thiếp đi.

Anh đi khắp nơi tìm kiếm đến gần sáng mới tìm tới nơi này, sau đó tới Lục Ngộ Hàn cũng phái người đi tìm rồi.

Lúc này, Lục Ngộ Hàn bưng một bình cà phê mới vừa pha xong đi đến, ở đối diện ngồi xuống, Đường Hạo Nam từ trên ghế sofa đứng dậy.

Lục Ngộ Hàn chuyển cái cốc ở trước mặt anh, rót cho anh ly coffee.

Đường Hạo Nam toàn thân suy sút ngồi dậy, bưng lên ly sứ trắng, một ngụm đem cà phê đen uống hết.

Cõ lẽ do cà phê kích thích, khiến cho đầu óc chóang váng của anh tỉnh táo lại không ít.

Nâng cổ tay nhìn thời gian, lại xem điện thoại di động, không một cuộc gọi nhỡ.

Lục Ngộ Hàn ở đối diện ngồi xuống, uống cà phê, mỗi động tác giơ tay nhấc chân, lộ ra khí chất bình tĩnh.

Đường Hạo Nam nhìn cậu mình, nghĩ đến trước đó vì Hạ Nhất Nhiễm mà cùng cậu đánh một trận, ngực có chút buồn bực khó chịu. Nhưng mà, người đó tới cùng là cậu anh.

Lục Ngộ Hàn đặt ly coffee xuống, ngẩng đầu, nhìn Đường Hạo Nam ở đối diện nhìn qua mất tinh thần không phấn chấn, "Tìm không thấy con bé, hối hận sao?"

Anh trầm giọng hỏi, trong lòng cũng gấp, đến bây giờ còn không có tin tức Hạ Nhất Nhiễm, rất sợ cô đã xảy ra chuyện.

Đường Hạo Nam nâng mắt, liếc mắt nhìn cậu mình, vẻ mặt không vui, "Người hà tất nói móc con!"

Nói xong, đứng lên.

"Con ngồi xuống cho ta!" Lục Ngộ Hàn nghiêm khắc nói.

"Lục Ngộ Hàn! Tôi kính trọng người là trưởng bối của tôi, nhưng không có nghĩa là tôi dễ bị người đùa giỡn! Hạ Nhất Nhiễm là người phụ nữ của tôi, người mơ tưởng tranh chấp!" Đường Hạo Nam đâu nào chịu nghe anh nói, giống một con báo dữ bị chọc giận, hai mắt bò đầy tia máu, đôi con ngươi sắc bén, hung tợn trừng mắt nhìn Lục Ngộ Hàn ở đối diện so với anh thành thục, cường tráng.

Lại bị anh làm rõ, Lục Ngộ Hàn có chút chột dạ.

Trừng mắt lại, hừ lạnh một tiếng, đứng lên.

Giữa hai người đàn ông chỉ cách một cái bàn trà, chiều cao xấp xỉ, tầm mắt tương đối, "Con nếu là đối tốt với cô ấy, ta có thể cướp đoạt với con?!"

Lục Ngộ Hàn không bình tĩnh rống, âm thanh đinh tai nhức óc, "Lục Ngộ Hàn ta không phải kẻ hạ lưu thích tranh đoạt với người khác! Bởi vì cô ấy là vợ của con, là cháu dâu của ta, ta một mực ẩn nhẫn! Vài năm nay, ta nhìn thấy cô ấy bị con ức hiếp, lạnh nhạt, nhìn cô ấy yên lặng chịu nhục, khoảng thời gian trước, nhìn các người cảm tình dịu đi, ta ở trong lòng cũng vì cô ấy cảm thấy vui mừng! Nhưng mà, Đồng Y Mộng kia vừa tỉnh dậy, con vậy mà lập tức phụ tình cảm của cô ấy!"

Giọng Lục Ngộ Hàn nói năng có khí phách, quất roi thẳng vào tim Đường Hạo Nam.

"Con nếu yêu Đồng Y Mộng, lúc trước tại sao trêu chọc cô ấy?! Con coi cô ấy như cái gì rồi hả?! Con bỏ quên cô ấy như vải rách, nhưng có người nghĩ muốn nâng cô ấy ở lòng bàn tay coi như bảo bối! Con không quý trọng cô ấy, cũng chỉ có thể hối hận!"

"Người kia liền là người đi?!" Đường Hạo Nam tức giận hỏi lại.

"Không sai! Ta tính một người! Ta nghĩ, khẳng định còn có người đàn ông khác cũng là thưởng thức cô ấy, muốn quý trọng cô ấy!" Lục Ngộ Hàn đúng lý hợp tình phản bác, cũng không cảm thấy được có gì dọa người.

Yêu liền là yêu thôi.

Thừa nhận, cũng chả có gì mất mặt.

Huống chi, anh là trước khi Hạ Nhất Nhiễm không kết hôn trước liền gặp được cô.

Lời Lục Ngộ Hàn nói, để cho Đường Hạo Nam nháy mắt có cảm giác bốn bề đều là địch.

Lục Ngộ Hàn, Kha Dịch Thần, Khương Dư Hằng...

Anh biết, đối với Hạ Nhất Nhiễm có ý, liền có ba người, còn có những người khác không, anh không biết.

"Ha... Người phụ nữ của tôi, liền tính tôi không cần, người đàn ông khác cũng mơ tưởng có được!" Anh khí phách lớn tiếng nói, anh sẽ không để cho Hạ Nhất Nhiễm bị bọn họ cướp đi, cô là của anh, người cô yêu chính là anh!

Lược tiếp theo câu nói, Đường Hạo Nam bước lên một bước.

"Như thế là nói con nghĩ muốn một chân đứng hai thuyền, giữa Nhất Nhiễm cùng Đồng Y Mộng quanh quẩn trong cái vòng này không dứt sao?" Lục Ngộ Hàn càng giận, xông lên trước, ngăn trở đường đi của anh.

Vấn đề này để cho Đường Hạo Nam ngậm miệng, đây cũng là vấn đề anh vẫn xoắn xuýt.

"Không có quan hệ gì với cậu! Tránh ra!" Anh nói xong, đem Lục Ngộ Hàn đẩy ra.

"Con lắc lư bất định như vậy, sớm muộn sẽ bức cô ấy đi!" Lục Ngộ Hàn lớn tiếng quát, anh tinh tường biết rõ cá tính Hạ Nhất Nhiễm.

Đường Hạo Nam ra khỏi biệt thự Lục Ngộ Hàn, gọi điện thoại cho Hứa Thành, vẫn lại là không có tin tức Hạ Nhất Nhiễm.

Mới vừa cúp điện thoại, Đồng Y Mộng liền gọi điện thoại.

"Anh Hạo Nam... Anh đi đâu rồi?" Giọng Đồng Y Mộng lo lắng truyền đến, Đường Hạo Nam ngồi ở trong xe, suy sút hút thuốc.

"Công ty nhất thời xảy ra chút chuyện, đang rất bận."

"Giọng của anh nghe qua giống như mệt chết đi, anh Hạo Nam, anh nhất định đừng làm mệt chính mình!" Đồng Y Mộng ôn nhu mà lo lắng nói, "Anh trước bận việc đi, em không quấy rầy anh, anh không cần lo lắng, em sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, ăn cơm."

Đồng Y Mộng cảm thấy được, gần đây đem Đường Hạo Nam bám riết cho có phần chặt chẽ, cho nên, lạt mềm buộc chặt nói.

Quả nhiên, cô
ta nói như thế, cũng làm cho Đường Hạo Nam cảm thấy được có chút áy náy, "Mộng Mộng, ngoan..."

"Uh"m! Anh Hạo Nam, anh tiếp tục bận việc đi, em đi rửa mặt rồi!" Giọng Đồng Y Mộng nhu thuận truyền đến, sau khi nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Đường Hạo Nam thở một hơi, trong lòng thoải mái không ít, bỏ đi tàn thuốc.

Trong lúc vô thức, đi đến căn hộ chung cư của mình.

Trong nhà, vắng vẻ trống không, một chút sức sống, anh theo bản năng đi cửa phòng bếp, đứng ở cửa nháy mắt, giống như nhìn đến Đường phu nhân của anh đứng ở cạnh bếp, nhìn chăm chú khi đó, bên trong cái gì đều không có.

Anh cười khổ.

Rất nhớ món mỳ thịt bò cô làm.

Dạ dày đột nhiên liền quặn thắt lại một loại đau đớn truyền đến, anh ôm bụng, bước nhanh vào phòng ngủ, ngã xuống trên giường, cuộn thân thể, thừa nhận cơn đau bao tử hành hạ.

"Sao có thể không ăn sáng chứ, sẽ gây ra bệnh bao tử!"

Giọng Đường phu nhân ở bên tai vang lên, nhìn lọ thủy tinh cắm bó hoa Lavender cách đó không xa, lòng của anh so với dạ dày vẫn còn đau hơn.

"Em đi đâu rồi hả? Đường phu nhân..." Anh nỉ non, yết hầu khô rát ức nghẹn khó chịu, hốc mắt cay xòe căng trướng cực kỳ khó chịu.

...

Kha Dịch Thần tỉnh lại khi đó, nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm nằm úp sấp ở bên giường, khóe môi không tự giác cong lên, vết thương sau lưng truyền đến đau rát, anh ta hít một hơi, thanh âm rất nhỏ nhưng lập tức đem Hạ Nhất Nhiễm bất an ngủ không sâu giấc giật mình tỉnh dậy rồi.

"A Thần!" Hạ Nhất Nhiễm mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn đến Kha Dịch Thần dựa vào trên giường, vội vàng kêu hô.

"Hí... Thật đúng là đau, đau như kim châm vậy..." Kha Dịch Thần cười hít khí lạnh.

"Được rồi, tôi đi kêu bác sĩ!" Hạ Nhất Nhiễm nói xong, vội vàng đứng lên, hai chân tê chân tê liệt, đau đến thân thể lay động, trực tiếp ngã ngồi lên trên giường...

Kha Dịch Thần thấy cô ngã xuống, chuyển người lại, thân thể Hạ Nhất Nhiễm trực tiếp lọt vào trong lòng anh ta, gối lên trên cánh tay anh ta!

Lúc Hạ Nhất Nhiễm kinh ngạc, Kha Dịch Thần nghiêng thân, một cánh tay cứng cáp nhốt chặt cô!

"A Thần! Tôi tê chân rồi!" Thân mật như vậy, để cho cô kinh hãi, vội vàng nói, có chút xấu hổ mặt đỏ.

Khuôn mặt tuấn tú của Kha Dịch Thần xem ra có chút sa sút, trên cằm mọc đầy râu ria, khóe môi giơ lên, bàn tay lớn trực tiếp xoa gương mặt cô.

"Không tồi em không có việc gì!"

Người đàn ông giống như nhìn thấy trân bảo nhìn cô, trầm giọng nói.

Một cái chớp mắt, anh lộ ra tình chân ý thiết, để cho Hạ Nhất Nhiễm sợ sệt.

Tối hôm qua nếu không có anh ta, cô hiện tại không biết đã ra sao.

Sau khi Hạ Nhất Nhiễm hoàn hồn, vội vàng xoay đầu, tránh né tay anh ta, "A Thần, anh đừng như vậy, tất cả mọi người là người đã có gia đình!" Cô nghiêm chỉnh nói.

Không thể cùng anh ta có bất luận cái ám muội gì!

Kha Dịch Thần lại nở nụ cười, "Có vợ? Nhiễm Nhiễm, anh cũng không kết hôn, còn có, Đường Hạo Nam coi em như vợ của anh ta sao? Anh nghe nói, anh ta đã đuổi em ra khỏi Đường gia rồi."

Hạ Nhất Nhiễm vội vàng ngồi dậy, xoay người xuống giường, "Anh đừng tưởng rằng tối hôm qua đã cứu tôi, tôi sẽ cảm kích anh, tốt với anh! La phu nhân không phải vị hôn thê của anh sao? Anh đối với tôi như vậy, không sợ bà ấy nghĩ nhiều sao?"

"Tôi phải trở về rồi!"

"Anh không có vị hôn thê! Đó là che dấu tai mắt người đời mà thôi! Anh không thích La Kỳ, anh cùng bà ta chưa từng xảy ra chuyện gì! Anh đời này nhận định, người phủ nữ của anh, chỉ có em!" Kha Dịch Thần không để ý vết thương sau lưng, sau khi xuống giường, rống lên, một tay kéo cô vào trong lòng mình, gắt gao ôm lấy.

Hạ Nhất Nhiễm giãy dụa, anh càng ôm cô chặt hơn!

"Em đừng động! Nếu không anh liền hôn em!" Người đàn ông bá đạo nói, lời nói thẳng thắn rõ ràng, Hạ Nhất Nhiễm bị dọa đến thật không dám động rồi.

Cằm người đàn ông để ở trên đỉnh đầu cô gái nhỏ, phía sau đau rát, cùng với nhớ nhung và áp lục nhiều năm qua như thế, để cho cổ họng anh ta uất nghẹn, "Nhiễm Nhiễm... Năm đó tại sao không theo anh đi chứ? Là vì anh nghèo sao?"

Kha Dịch Thần chua sót hỏi.

Đó là một cái gai trong lòng anh ta.

Hạ Nhất Nhiễm không nghĩ tới anh ta thật sự vẫn nhớ đến chính mình, "Bởi vì tôi yêu Đường Hạo Nam! Bởi vì tôi rời đi, anh ấy liền không chiếm được cổ phần công ty Đường thị! Càng bởi vì, tôi thật sự nghĩ muốn gả cho anh ấy! Đây là nguyên nhân, Kha Dịch Thần, tôi căn bản là không có yêu anh! Anh không cần lại cưỡng cầu tôi!"

Cô bi ai nói.

Người cô yêu, không hoàn toàn thuộc về cô.

Người yêu cô, cô lại không thích.

Hiện thực chính là tàn nhẫn như vậy không theo lòng người.

Kha Dịch Thần nghe cô nói những lời này, lòng tràn đầy chua xót, làm sao có thể không ghen tị.

"Đường Hạo Nam không thích em! Hiện tại, anh ta lại cùng Đồng Y Mộng hòa hợp, em còn muốn tiếp tục yêu anh ta? Các người liền muốn ly hôn, em chắc chắn anh ta sẽ không ly hôn sao?"

"Tỉnh lại đi, anh ta yêu chính là Đồng Y Mộng! Anh ta đối với em, chẳng qua là nhất thời hứng thú! Anh mới đúng là người trước sau như một vẫn luôn yêu em!" Kha Dịch Thần đem cô từ trong lồng ngực kéo ra, hai tay giữ lấy bờ vai cô, nói năng có khí phách.

Mọi người ngủ ngon. ~!~ Tui sẽ cố chăm hơn. Tự hứa với lòng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện