Giờ phút này thế giới xung quanh Hạ Nhất Nhiễm, nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, giống như trên sân khấu đang đến một đoạn kịch trầm mặc.
Cô liền ngây người như vậy nhìn Đường Hạo Nam đem Đồng Y Mộng ôm vào trong ngực, giống như đang bảo vệ bảo bối gì rất quý giá vậy. Mà khuôn mặt tuấn tú của anh hung dữ, ánh mắt kia lạnh như băng, giống như nhũ băng sắc bén đâm thẳng vào tim cô!
Thân thể Hạ Nhất Nhiễm giống như bị đả kích, lảo đảo, có cảm giác choáng váng, cảm nhận được sát khí độc ác tàn nhẫn trên người Đường Hạo Nam tỏa ra, lòng, cũng đột nhiên lạnh rồi.
"Anh Hạo Nam... Rốt cuộc anh cũng trở về!"
Đồng Y Mộng vẫn lại là bày ra dáng vẻ đáng thương khiến người buồn nôn kia, không chút sức lực ôm Đường Hạo Nam.
Cô ta khóc kêu hô, toàn thân run rẩy, mặt vùi ở trong lòng Đường Hạo Nam, nhìn cô ta như vậy, Hạ Nhất Nhiễm ghê tởm chỉ muốn nôn ngay tại chỗ.
Ánh mắt Hạ Nhất Nhiễm cùng Đường Hạo Nam giao nhau, mới vài ngày không gặp, ánh mắt anh nhìn cô đã giống như kẻ thù, lạnh lùng lại xa lạ như vậy.
Rõ ràng Đồng Y Mộng đang ở trong lòng anh mới đúng là kẻ không tội ác nào không làm, tại sao anh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô?
"Đường Hạo Nam! Cô ta căn bản là không mất trí nhớ, đều là giả vờ!" Cuối cùng Hạ Nhất Nhiễm cũng tìm được linh hồn và lý trí của chính mình, vội vàng ở trước mặt anh vạch trần đóa hoa sen trắng tinh khiết Đồng Y Mộng này!
Cô lớn tiếng quát, trong lòng kích động, run run, sắc mặt đỏ lên, thân thể thậm chí có chút run rẩy, chờ mong phản ứng của Đường Hạo Nam sau khi biết bộ mặt thật của Đồng Y Mộng.
Nhưng mà, Đường Hạo Nam giống như bị điểm huyệt đứng yên ở đó.
Áo khoác dài màu đen ôm lấy thân hình cao ngất của anh, có vẻ rất cao, mặt anh không chút thay đổi, khóe miệng dường như toát lên nụ cười như có như không, một đôi mắt đen nhánh, ánh mắt sắc bén.
Anh là tận mắt nhìn thấy cô hắt một ly nước lên người Đồng Y Mộng, còn muốn đánh cô ta.
Biết rõ cô ta là một người người bệnh sắp biến thành kẻ ngốc yếu đuối, mà hiện tại, cô vậy mà vẫn còn bị cô ta cắn ngược lại một cái.
Như vậy xem ra, chuyện bánh ngọt lúc trước, cô ta cũng là cố ý rồi.
"Tôi đương nhiên biết, Mộng Mộng đã sớm nói cho tôi biết, Hạ Nhất Nhiễm, mấy ngày nay, chẳng qua tôi chỉ là đang chơi đùa với cô, cô thật là tưởng tôi sẽ tin cô sao?" Đường Hạo Nam cuối cùng cũng mở miệng, là châm chọc đến vô tình.
Cô khó có thể tin nhìn anh, đầu óc ông ông không còn nghe được gì nữa, một cảm giác lạnh lẽo từ dọc sóng lưng chạy lên, để cho cô run rẩy, lòng cô lúc này giống bị đóng băng, không đau không ngứa, lạnh đến run rẩy.
"Cô cũng đừng làm bộ ra vẻ như bị đả kích tổn thương như vậy, Hạ Nhất Nhiễm, trò chơi kết thúc, cô đừng giả bộ nữa rồi!" Đường Hạo Nam lạnh lùng nhìn cô, vô tình nói!
Anh là ai chứ?
Đường Hạo Nam kiêu ngạo, không ai bì nổi làm sao có khả năng bị một người phụ nữ đùa bỡn trong bàn tay, liền tính thua, cũng sẽ không thừa nhận, ngược lại phải đem đối phương đẩy vào cửa chết trước!
Sẽ không còn tin tưởng người con gái trước mắt luôn làm cho anh đau lòng, thất vọng, trúng độc nặng không cách nào cứu chữa này nữa!
Người đàn ông nghiến chặt răng, kìm nén chịu đựng nỗi đau như xét nát trái tim này!
Bởi vì cô mà đau lòng, không đáng giá!
Trò chơi, giả vờ...
Ý của anh là, mấy ngày qua, anh vẫn luôn đùa bỡn cô, một mực cùng cô trò chơi, đều là giả vờ thôi sao?
Anh vẫn biết Đồng Y Mộng không có mất trí nhớ, một mực cùng cô ta diễn trò, ức hiếp, nhục nhã cô?
Cô không tin!
"Đường Hạo Nam..."
Cô thì thào gọi tên của anh.
Anh vô tình khinh thường, ánh mắt châm chọc nhìn cô, không nói nữa, một tay đem Đồng Y Mộng bồng lên, "Mộng Mộng, chúng ta về nhà."
Anh ôn nhu nhìn Đồng Y Mộng trong lòng mình, ôn nhu nói, rồi sau đó, bước đi thật nhanh.
Vạt áo choàng dài của anh lướt qua người cô, anh ôm Đồng Y Mộng, cùng cô gặp thoáng qua.
Một cái chớp mắt đó, lòng của hai người, đều đau thắt lại.
Tất cả tình ý, trong một khắc này, biến thành dối trá, lừa gạt, trò chơi...
Hạ Nhất Nhiễm, em diễn được cũng thật đầy đủ rất thật!
Trong đầu nhớ lại những chuyện đã qua trước đây, tim anh như bị dao cắt.
Cô vậy mà vẫn luôn một mực lừa gạt anh, liền ngay cả tòa nhà cũ kia, cũng lấy ra làm công cụ để cô giả vờ đáng thương, để cho anh mềm lòng, giúp cô chuộc trở về, hiện tại, lại vẫn sang tên cho Khương Dư Hằng.
Hai anh em nhà này, thật đúng là diễn rất giỏi!
Khương Dư Hằng vào Đường gia ở rể, đánh cắp cơ mật Đường thị, cùng Kha Dịch Thần cấu kết.
Hạ Nhất Nhiễm mấy năm nay lạt mềm buộc chặt, chịu nhục, cuối cùng, cuối cùng cũng chinh phục được trái tim anh, cũng chỉ là vì lợi dụng anh mà thôi...
Liền ngay cả, chuyện năm đó, đều là cô cố ý, anh vậy mà vẫn tin tưởng những chuyện dối trá của cô.
Không sai, quả thật là Cố Tú Vân muốn hại cô, nhưng mà, sau khi cô biết được chuyện này, lại đem Đồng Y Mộng đẩy vào phòng của người đàn ông kia, mà chính mình lại đi vào phòng của anh!
Đường Hạo Nam ôm Đồng Y Mộng, từng bước một hướng tới cổng nhà hàng đi đến.
Nhớ lại những thứ này, nghĩ đến chính mình thật sự động tâm, một lòng yêu cô, kết quả lại giống như bị khuấy đảo thành cháo thịt!
Không cách nào chấp nhận được bản thân mình ngu ngốc như vậy, biết rõ từ lúc bắt đầu cô có lẽ đã là kẻ bụng dạ khó lường, vẫn lại là không có thuốc chữa yêu cô rồi!
Cô trơ mắt nhìn bóng dáng của anh dần dần đi xa, dần dần mơ hồ, trong hốc mắt cay xòe, dâng lên nước mắt nóng hổi mặn chát, nháy mắt tiếp theo, không kìm chế được mà chảy ra ngoài.
Cô mím môi, nước mắt tàn sát bừa bãi cứ chảy xuống không ngừng.
Cô thất thần hoạt động thân thể, cứng ngắc bước đi, ở trong ánh mắt mọi người giống một cái xác biết đi...
Anh vẫn luôn đùa bỡn cô...
Trong lòng đang châm chọc chính mình, không phải đùa bỡn, còn có thể là cái gì?
Anh có lẽ chưa một lần nói qua yêu cô, liền ngay cả tại lúc trên giường nhiệt tình như hỏa muốn cô khi đó đều không có, ngược lại là cô, bị anh lừa gạt, dỗ ngọt, nói qua vô số lần "Em yêu anh".
Tay phải theo bản năng xoa bụng nhỏ, khóe miệng run rẩy cong lên, cô cũng ra khỏi nhà hàng.
Giống như còn nhớ rõ vết phỏng sau lưng là vì cứu anh, cô cam tâm tình nguyện, không chút sợ hãi vì anh cản Axit Sunfuric...
Cô nở nụ cười, thân thể chậm rãi ngồi xổm xuống, cúi đầu, nước mắt như mưa bão nhỏ giọt rơi xuống, rơi trên mặt đất. Cô che miệng, khóc đến chật vật mà khuất nhục.
Cô ngồi chồm hổm ở ven đường, không coi ai ra gì mà gào khóc, giống một đứa trẻ bị vứt bỏ.
"Nhiễm Nhiễm!"
Tô Tiểu Quả tìm tới, nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm ngồi chồm hổm ở ven đường khóc lớn, vội lao tới, "Chị xảy ra chuyện gì sao?! Người nào dám ức hiệp chị hả?!"
"Tiểu Quả..." Hạ Nhất Nhiễm ngẩng đầu, khàn giọng kêu hô,
Tô Tiểu Quả kéo cô dậy, bất lực ôm chặt cô, "Tiểu Quả... Lúc trước đáng ra chị nên nghe lời em nói... Là chị không biết tự lượng sức mình... Là chị ngốc... Biết rõ Đường Hạo Nam hận chị, vẫn còn mê muội lao đầu vào..."
"Đường Hạo Nam anh ta có phải lại ức hiếp chị rồi hay không?! Người này đúng là quá cặn bã mà!" Tô Tiểu Quả tức giận quát, Hạ Nhất Nhiễm ôm chặt cô, không có trả lời, chỉ im lặng khóc.
Trong xe hơi, Kha Dịch Thần bình tĩnh nhìn hai cô gái ôm ấp cùng một chỗ ở bên đường.
La Kỳ đang ngồi bên cạnh, mỉm cười mở miệng nói: "Chúc mừng anh, liền muốn thành công rồi."
Mặt ngoài rộng lượng như vậy, nhưng trong lòng đã chua xót được quặn đau.
Kha Dịch Thần hoàn hồn, mím môi mỉm cười, "Còn phải cảm tạ người thành toàn."
"Tại sao anh lại yêu cô ấy như thế? Yêu đến không từ thủ đoạn, yêu đến liều chết..." La Kỳ ghen tị, lòng chua xót, Hạ Nhất Nhiễm kia, tuy trẻ tuổi xinh đẹp lại biết điều, nhưng mà, tới cùng cũng là người phụ nữ đã có chồng.
Tại sao vẫn có thể để cho Kha Dịch Thần nhớ mãi không quên?
"Không thể nói rõ tại sao, cũng nói không rõ cô ấy có chỗ nào tốt, nhưng chính là, người nào cũng đều thay thế không được vị trí của cô ấy ở trong lòng tôi!" Kha Dịch Thần chắc chắn nói, cũng là đang ngầm nói cho La Kỳ hiểu, người trong lòng anh ta là Hạ Nhất Nhiễm, không ai có thể thay thế được!
Trái tim La Kỳ run rẩy, cứng ngắc cười cười: "Vậy, chúc anh may mắn rồi."
"Cảm ơn." Anh ta khách khí nói.
...
Đồng Y Mộng bị Đường Hạo Nam mang về Đường gia, Đồng Y Mộng đem chuyện chính mình khôi phục trí nhớ nói cho Lục Uyển Thu biết, còn có "sự thực" năm đó, Lục Uyển Thu cũng nói chuyện Đường Hạo Nam cùng Hạ Nhất Nhiễm đã kết hôn. Đường Hạo Hâm cũng ở đó, ngồi ở sofa bên cạnh, lạnh nhạt không lên tiếng, không giống thường ngày thêm mắm thêm muối mắng Hạ Nhất Nhiễm như vậy.
"Mộng Mộng, Hạo Nam sở dĩ cưới Hạ Nhất Nhiễm, đều là vì di chúc của lão phu nhân, con đừng lo lắng, bọn họ liền muốn ly hôn rồi!" Lục Uyển Thu vỗ vỗ lên mu bàn tay Đồng Y Mộng, nhẹ giọng trấn an. Chẳng qua, nghe nói Đồng Y Mộng còn di chứng về sau, lòng của Lục Uyển Thu cũng là lo lắng không yên, rốt cuộc nên làm sao mới tốt đây?
"Bác gái, con đã như vậy, không muốn lại liên lụy đến anh Hạo Nam, con đem sự thực năm đó nói ra, không phải muốn chia rẽ bọn họ, chỉ là muốn mọi người biết rõ mọi chuyện mà thôi..." Đôi mắt Đồng Y Mộng ngấn nước rưng rưng, nói giọng khàn khàn. Làm ra vẻ không muốn làm phiền đến Đường Hạo Nam, trong lòng kỳ thật biết rất rõ, Lục Uyển Thu khẳng định cũng là ghét bỏ chính mình.
Huống chi, vì hiệu quả, cô ta đến chuyện bị lão nhà giàu mới nổi họ Từ kia cưỡng hiếp cũng đều nói rồi.
Chỉ cần có thể chia rẽ Đường Hạo Nam cùng Hạ Nhất Nhiễm, cái gì cô ta cũng không cần, dù cho người Đường gia không chịu chấp nhận cô ta cũng không sao.
Nhưng mà, Đường Hạo Nam nhất định sẽ tiếp tục áy náy, chăm sóc cô ta cả đời!
"Không cần con phá gỡ, bọn họ cũng sẽ tan thôi! Hạ Nhất Nhiễm kia, uổng công Hạo Nam trước kia đối với cô ta tốt như vậy, hiện tại, vậy mà còn lấy oán trả ơn!" Lục Uyển Thu tức giận nói, lần này, bọn họ cuối cùng có thể ly hôn, cách được thật xa rồi!
Để cho chuyện cũ như cát bụi, bay đi thật xa, miễn cho bà ta nhìn thấy càng thêm phiền!
"Con cũng không biết cô ấy tại sao lại trở nên như vậy..." Đồng Y Mộng mím môi nói, "Trước kia biết cô ấy thích anh Hạo Nam, nhưng mà con cũng không làm chuyện gì có lỗi với cô ấy... Hẳn là xuất phát từ ghen tị đi?"
Đồng Y Mộng lại nói thêm, ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai...
Đường Hạo Nam chắc là lại đến phòng ngủ chính của bọn họ rồi, đó là phòng tân hôn của anh cùng Hạ Nhất Nhiễm.
Anh đang đau khổ sao?
Đồng Y Mộng ở trong lòng hừ lạnh, cực kì ghen tị, càng thêm căm hận, trong mấy năm cô ta hôn mê nằm trên giương bệnh, anh, có tình yêu mới rồi.
Chẳng qua, trong lòng cô ta càng hiểu rõ, anh căn bản không phải có tình yêu mới, mà người trong lòng anh thật sự yêu thương từ đầu đến cuối chính là...
...
Rất nhiều ngầy không có người ở phòng ngủ chính, vắng vẻ trống không, không một chút hơi thở của con người, Đường Hạo Nam nằm ngửa trên cái giường đôi to lớn như vậy, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Cả người trống rỗng, cái gì cũng không muốn nghĩ, trong đầu đều là khuôn mặt Hạ Nhất Nhiễm, ngũ tạng lục phủ đều đã tại lật chuyển, khuấy đảo, phân không rõ là cái tư vị gì.
"Hạ Nhất Nhiễm..." Tự giác liền kêu lên cái tên này, để cho anh phát điên, cái tên khiến anh yêu đến điên cuồng!
Cũng là hận thấu xương!
Mạnh ngồi dậy, anh luống cuống xoa loạn đầu tóc.
Lầu một chỉ còn lại có Lục Uyển Thu một người, thấy anh đi xuống, Lục Uyển Thu vội vàng đi đến bên người anh, "Hạo Nam, Khương Dư Hằng có phải cũng tham dự vào chuyện nà đúng hay không?"
Đường Hạo Nam liếc nhìn Lục Uyển Thu, "Mẹ, người sớm liền biết, quan hệ giữa cha và Chu Niệm Tâm phải không?"
Sắc mặt Lục Uyển Thu phút chốc thay đổi, xem ra, con trai bà cũng đã biết rõ!
Chẳng qua, Hạo Nam hẳn là không biết, mình không phải đời sau Đường gia đi?
"Người vậy mà một mực gạt con!" Đường Hạo Nam tức giận.
"Hạo Nam, mẹ cũng là... Tóm lại, con nhanh cùng Hạ Nhất Nhiễm ly hôn! Miễn cho đêm dài lắm mộng! Cha con bên kia, con phải nhanh chóng làm rồi mới nói, đừng cho ông ấy mềm lòng! Đường gia là của con!" Lục Uyển Thu tức giận, vẻ mặt nghiêm túc, cất giọng nói, giống như sợ Đường gia sẽ bị hai anh em kia đoạt lại vậy.