Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 92: Cục dân chính, làm ly hôn


trước sau

Rốt cuộc là anh có bao nhiêu không tin tưởng cô, đến cô nôn nghén cũng không phát hiện ra, Hạ Nhất Nhiễm ngồi xổm bên bàn trà, nhìn chữ ký của anh trên thỏa thuận li hôn, tầm mắt cuối cùng mơ hồ rồi...

Ở trong lòng anh, cô thật sự chính là một người phụ nữ lòng dạ độc ác có thể nhẫn tâm xoá sạch cốt nhục của bọn họ sao? Là người phụ nữ tâm cơ, có thể bởi vì ghen tị, hại một bé gái mất đi trong sạch sao?

Thậm chí không có đi điều tra, sẽ tin rồi.

Một giọt nước mắt, vừa lúc rơi xuống chữ ký của anh, đem chữ viết nhuộm mở, cô nắm bút, tay run rẩy không ngừng, chiều hôm qua lúc ký tên cũng không phải như thế, khi đó rất dứt khoát.

Hiện tại, lại viết được cực kỳ gian nan.

Nét cuối cùng mạnh mẽ đem giấy trắng rách thủng.

Mà trong lòng cô, sớm vỡ nát, những tổn thương này, tương lai phải như thế nào khép lại?

...

Lúc cô ra ngoài, Đường Hạo Nam đang ngồi ở trước bàn làm việc, trước mặt một đống văn kiện, cúi đầu đang xử lý, giống như không phát hiện cô ra ngoài vậy.

Cô nhìn anh, trái tim không thể khống chế đau thắt không ngừng.

Cô cầm theo túi xách, đi đến bên cạnh bàn làm việc của anh, "Thỏa thuận ly hôn tôi mang đi trước, lúc nào thì đi cục dân chính?"

Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh hỏi, ánh mắt lạnh nhạt, anh còn đang bận xử lý văn kiện, "Đợi Hứa Thành điện thoại cho cô, hiện tại, cút!"

Anh vô tình nói, vẫn lại là không ngẩng đầu.

Hạ Nhất Nhiễm lập tức nhấc chân bước đi, nhanh chóng rời khỏi, dưới chân có phần không vững, thiếu chút nữa ngã xuống, anh nhìn đến bóng dáng cô lảo đảo, bỗng dưng kinh hãi, cô đã ổn định thân thể, tiếp tục đi về phía trước, sống lưng ưỡn thẳng tắp.

Hai mắt anh nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, "Hạ Nhất Nhiễm, tôi hận em!"

Kìm lòng không được, trầm giọng nói câu này.

Anh hận anh yêu em.

Thân thể của cô hơi hơi cúi xuống.

Đều không có có yêu cô, ở đâu ra hận?!

Người này thật sự là buồn cười!

Không có lại xoay người, kiên quyết đi tới.

"A...!

Cửa văn phòng mới vừa khép lại không lâu, Đường Hạo Nam bạo rống một tiếng, rồi sau đó, một đống văn kiện trên bàn làm việc toàn bộ bị anh hất đổ, anh đứng lên, ở trong phòng làm việc tán loạn, nắm lên ghế ngồi, gặp cái gì liền đập bể cái đó, giống như điên rồi, muốn toàn bộ hủy diệt!

Trong phòng, một mảnh bừa bãi, sách trên giá toàn bộ bị anh ném hết, người đàn ông cuồng bạo, giống như điên rồi, quả đấm nện lên vách tường cứng rắn, chỉ chốc lát sau, trên bức tường trắng tinh một mảnh màu đỏ, mu bàn tay anh máu thịt mơ hồ.

Hận cô, hận thấu xương!

Lại không thể thực giết cô!

Đau đớn trên mu bàn tay truyền từ cổ tay đến tận trái tim mới làm giảm bớt sự đau đớn đến khó thở trong lòng. Đánh mệt mỏi, anh cũng vui sướng hơn, lưng dựa vào vách tường trượt xuống, ngồi xổm ở cạnh tường, đầu ngửa ra sau dán vách tường, nhìn trần nhà.

Máu tươi trên mu bàn tay, một giọt một giọt tí tách rơi xuống đất.

...

Nếm qua cơm chiều, Hạ Nhất Nhiễm ở trong phòng thu don hành lý, kỳ thật cũng không có cái gì cần thu dọn, không có khả năng đem toàn bộ những thứ quần áo này mang đi.

Tô Tiểu Quả đi vào, Tiểu Bảo cũng muốn vào theo, bị cô đuổi ra ngoài.

Hạ Nhất Nhiễm đang có thai, không thể quá tiếp xúc nhiều động vật nhỏ.

"Hạ Nhất Nhiễm! Chị định cứ như thế bỏ đi cho xong việc sao?" Tô Tiểu Quả vẻ mặt không vui, không muốn cô phải đi, cũng tức giận cô không phản kháng.

"Chẳng thế thì sao?" Hạ Nhất Nhiễm cười hỏi lại, ở mép giường ngồi xuống.

"Chị cứ như thế đi rồi, để cho tên đàn ông khốn nạn và người phụ ti tiện kia dễ chịu sao? Hơn nữa, chị còn không có nói cho tên họ Đường cặn bã kia mẹ kế của chị chính là mẹ ruột của Đồng Y Mộng nữa!" Tô Tiểu Quả thở phì phì nhìn cô.

Cảm thấy cô cái gì cũng không nói, cũng không trả thù Đồng Y Mộng, cứ như thế đi cho xong việc, thật sự quá lợi cho "đóa hoa sen trắng" kia rồi!

Hạ Nhất Nhiễm cúi đầu, bàn tay xoa lên bụng nhỏ bằng phẳng, "Bây giờ chị đang mang thai, nếu để cho Đồng Y Mộng cùng Cố Tú Vân biết đứa nhỏ này vẫn không bị mất đi, khẳng định lại tìm cách hại chị. Liền tính nói cho Đường Hạo Nam sự thật, anh ấy cũng không nhất định tin chị, Tiểu Quả, không yêu chính là không yêu. Bản thân vì người đó có trả giá nhiều thế nào, chứng minh có nhiều bao nhiêu, người đó vẫn lại là vào lúc quan trọng nhất, đem lòng hướng về người khác. Chị đã mệt mỏi, không muốn lại đi tranh giành, trước kia chị cũng tranh giành qua, cuối cùng thì sao, thất bại thảm hại."

Những lời này tuy nói là nói cho Tô Tiểu Quả nghe, kỳ thật là đang thuyết phục chính mình.

"Chị tính toán sẽ đi đâu rồi? Để cho em cùng chị có được hay không? Chị đang mang thai, một thân một mình ở bên ngoài, lại còn đi nước Pháp xa xôi như vậy, làm sao mà sống được chứ?!" Tô Tiểu Quả đỏ mắt vành mắt, người con gái mạnh mẽ như cô cũng sắp muốn khóc, đau lòng vì Hạ Nhất Nhiễm.

"Chắc chị không đi nước Pháp được rồi, vốn là muốn đi học tập, hiện đang mang thai, làm sao mà học tập chứ? Cậu nói, cậu sẽ giúp chị sắp xếp, hiện tại người mà chị tin tưởng chính là cậu cùng với em thôi." Hạ Nhất Nhiễm đi đến bên người Tô Tiểu Quả, giữ chặt tay cô, cầm thật chặt.

"Em cũng nghĩ vẫn lại là ở trong nước tốt hơn, chị lại không có thẻ xanh! Chị đi đâu, em đi theo chị, dù saoở bên cạnh em cũng không có người nhân nào!" Tô Tiểu Quả vội vàng nói.

"Em đi theo chị, của hàng bánh ngọt của chúng ta phải làm sao? Mặc kệ chị đi đâu, vẫn sẽ luôn giữ liên lạc với em." Hạ Nhất Nhiễm nói xong, điện thoại vang rồi.

Là điện thoại của Hứa Thành, như cô dự đoán, Hứa Thành nói cômười giờ sáng ngày mai, đi cục dân chính.

"Tôi biết rồi, giấy chứng nhận, tài liệu đều đã đầy đủ hết." Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh nói.

"Đường phu nhân... Hạ tổng..." Hứa Thành vội vàng sữa lại.

"Còn có chuyện gì nữa sao?"

Một tiếng "Đường phu nhân" của Hứa Thànhđể cho cô nhớ tới Đường Hạo Nam ở trong di động lưu tên cô là Đường phu nhân, nhưng mà, anh giải thích với Đồng Y Mộng là như vậy...

Cô tự giễu cười cười.

Hứa Thành thở dài, "Làm trợ lý Đường tổng, tôi không có tư cách gì tham dự, nghị luận việc riêng của các người, nhưng mà, Hạ tổng, người lần này quả thật quá đáng rồi! Mang thai, ít nhất nên nói cho Đường tổng, lại càng không nên không nói một tiếng đã phá thai!"

Hứa Thành mới đầu cũng không tin Hạ Nhất Nhiễm sẽ phá thai, vẫn cảm thấy cô là yêu Đường Hạo Nam, như trên tư liệu của bệnh viện quả thật có ghi lại cô làm phẫu thuật phá thai!

Hạ Nhất Nhiễm hơi nhíu mày, Hứa Thành cũng tin tưởng đứa nhỏ bị xoá sạch rồi sao? Anh ta không điều tra sao? Vì phòng ngừa Cố Tú Vân cùng Đồng Y Mộng lại làm hại co, Lục Ngộ Hàn đã sắp xếp bên bệnh viện, để lộ ra tin tức nói cô bị thương mà sanh non.

Cô ngày hôm qua nói với Đường Hạo Nam như vậy, là muốn "Trả
thù" anh mà thôi.

Anh đã đối xử với cô vô tình  như vậy, tại sao cô còn muốn cho anh dễ chịu?

"Đối với một người đàn ông không thể cho vợ mình cảm giác an toàn cùng chỗ dựa vững chắc, tại sao tôi phải giúp anh ta sinh con? Hứa Thành, anh nếu thực vì tốt cho anh ta, vẫn lại là điều tra thêm Đồng Y Mộng đi!"

"Hạ tổng! Chúng ta đã điều tra qua, tên nhà giàu mới nổi năm đó chính miệng thừa nhận, là cô đem Đồng tiểu thư đẩy vào phòng ông ta! Nếu trong này có cái gì khó hiểu, mời cô đứng ra nói rõ ràng với Đường tổng, mà không phải để cho mọi người hiểu lầm tiếp tục như thế!"

"Hiểu lầm? Tôi nói cái gì anh ta cũng không tin, anh ta chỉ tin những gì mình nhìn thấy, cho tới bây giờ cũng không tin tôi! Hứa Thành, anh quả thật quản nhiều rồi, hiện tại nói cái gì đều đã muộn, ngày mai đúng giờ tôi sẽ đến cục dân chính." Thái độ Hạ Nhất Nhiễm mạnh mẽ kiên quyết, chuyện giữa cô cùng Đường Hạo Nam, căn bản không phải chuyển hiểu lầm hay không lầm gì, mà là vấn đề tin tưởng cùng tình yêu.

"Đường tổng vốn đã sắp xếp tốt toàn bộ những chuyện cần thiết để cô sống ở nước Pháp..."

Hứa Thành nói còn chưa nói xong, đã nghe được tiếng "Tút tút" gác máy, cô không có nghe Hứa Thành nói.

Hẳn không lại để cho chính mình mềm lòng.

Không lại ôm ấp bất luận cái hi vọng gì, thì sẽ không có thất vọng.

...

Trong phòng ngủ chính ở căn hộ, trên giường lớn lớn màu tối, đặt một chiếc áo cưới màu trắng.

Góc tường biên cạnhđối diện giường lớn, người đàn ông ngồidựa vách tường, đang ở suy sút uống rượu, trên người quấn băng gạc màu trắng, trên băng gạc nhuộm vết máu màu đỏ.

Một đôi mắt trống rỗng vô hồn, vẫn nhìn chiếc váy cưới màu trắng trên giường, lúc ngửa đầu uống rượu, rượu dọc theo khóe miệng chảy xuống, có dọc theo cổ, chảy thẳng vào trong áo sơmi, thấm ướt vạt áo, chật vật cực kỳ.

Anh mò tìm di động trên sàn, mở ra màn hình, hiện ảnh chụp Hạ Nhất Nhiễm mặc bộ áo cưới này.

"Bà xã... Bà xã..." Miệng thì thào nhắc tới, trên ảnh chụp cô thật đẹp, lại vẫn đang mỉm cười. Nước mắt anh từ trong khóe mắt, ồ ạt trào ra.

"Anh hận em... Hận!" Đột nhiên, anh nghiến răng nói, cái chữ "Hận" kia giống như là từ trong lòng phát ra.

Như thế nào không hận?

Để tay lên ngực tự hỏi, từ nhỏ đến lớn, anh đối với cô rất tốt, cô vậy là lại lấy oán trả ơn!

Anh mạnh đứng dậy, đi đến bên giường, cầm lấy bộ áo cưới anh nhờ Vivian tự tay thiết kế, dùng sức liền muốn xé bỏ, nhưng nháy mắt  cuối cùng, vẫn lại là buông xuống.

Thật giống như đối mặt cô khi đó, rõ ràng nên đánh cô, lại không đành lòng.

Thân thể người đàn ông đột nhiên ngã xuống giường lớn, đem bộ áo cưới trắng kia ôm ấp vào trong ngực, "Tại sao muốn để anh yêu em... Em là một kẻ lường gạt...Kẻ lừa đảo đáng hận...!"

Anh từ từ nhắm hai mắt, cả mặt đầy nước mắt, miệng nhắc tới.

Lúc đó, Hạ Nhất Nhiễm cũng cuộn mình ở trên giường, trằn trọc, ngủ không được, là vui mừng sao? Ngày mai có thể xong thủ tục li hôn rồi.

Tại sao, lòng  lại là tối tăm, phiền muộn như vậy?

Cuối cùng phải rời khỏi anh, cuối cùng a...

Đêm nay, hai người đều đã nằm mơ, trong mộng đều là hình ảnh tốt đẹp, từ lúc gặp mặt quen biết, đến cùng nhau lớn lên, từng chút từng chút.

Không có Đồng Y Mộng, không có Kha Dịch Thần, không có bên thứ ba, chỉ có hai người bọn họ.

Không có anh em, không có bạn bè, không có tình nhân, không có thân nhân, chỉ là hai người hạnh phúc bên nhau.

Mộng tỉnh, hiện thực lại tàn khốc như vậy.

Hạ Nhất Nhiễm sớm liền thức dậy, rửa mặt chải đầu, trang điểm thay quần áo một phen, cố gắng để cho chính mình không cần hận, không cần khổ sở, không cần nghĩ muốn đủ loại không phải về anh, tận lực bình tĩnh mà đối diện anh.

...

Mười giờ sáng, cô đúng giờ đến chỗ cửa cục dân chính.

Trong sân lạnh lẽo tĩnh lặng, không có người nào, cô đi vào sảnh lớn, không thấy Đường Hạo Nam, anh khẳng định lại từ tốn đến muộn đi.

Tóm lại, anh sẽ dùng tất cả biện pháp để nhục nhã cô.

Đường Hạo Nam liền là một người như thế này, bạn thương tổn anh một phần, anh sẽ hoàn trả lại bạn phần.

Ngồi ở sảnh lớn cục dân chính, cảm giác cực kỳ lạnh lẽo.

Hôm nay cố ý mặc một bộ váy mùa thu, trên đùi chỉ có tất chân mỏng manh, cô bị lạnh đến run rẩy, kéo chặc áo khoác, vẫn còn thấy lạnh.

Đợi cả nửa giờ cũng không thấy bóng dáng Đường Hạo Nam.

Hôm nay người đi đăng ký kết hôn cũng không nhiều, thỉnh thoảng sẽ tới một hai đối như vậy.

Đợi hơn một giờ, chân cô cũng đông cứng, lúc đứng lên hoạt động, người kia mới tiến vào.

Lại là toàn thân vest đen nghiêm túc lạnh lùng, mang kính râm, dáng vẻ cùng lúc trước đi đăng ký kết hôn, không khác biệt lắm...

Nhìn thấy anh, lòng của cô chừng xuống, khóe miệng cứng ngắc cong lên, anh lại giống không thấy được cô, thẳng hướng đến cầu thang, cô vội vã đi theo.

Mới biết được, làm ly hôn là ở lầu hai.

Nơi làm thủ tục ly hôn, chỉ có hai người bọn họ.

Đường Hạo Nam đã ở trên ghế ngồi xuống, Hạ Nhất Nhiễm từ trong túi xách lấy ra giấy thỏa thuận li hôn ngày hôm qua đã ký xong, giao cho nhân viên, lại từ trong bao lấy ra hộ khẩu cùng giấy chứng nhận kết hôn và chứng minh thư.

"Đường tiên sinh, người không mang giấy chứng nhận kết hôn sao?" Đường Hạo Nam cũng cấp giấy tờ, nhân viên làm việc phát hiện, trong phần giấy tờ của anh thiếu giấy chứng nhận kết hôn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện