Nhưng chị Linh không phát hiện, không đại biểu cho Vô Ưu không biết.
Cô là người có kinh nghiệm tình trường nhất, sao lại không nhìn ra.
Dù tên thủ lĩnh đeo mặt nạ, nhưng ánh mắt nhìn chị Linh thì có thể đoán biết hắn nghĩ gì.
Chị Linh cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, cũng đến lúc tìm cho mình đối tượng đi thôi.
Nhưng mà không biết tên này già hay trẻ, đẹp hay xấu đây? Nếu là một tên già dê thì đừng trách cô ra tay độc ác.
Đột nhiên cô nghĩ ra một cách, liền hỏi tên thủ lĩnh.
- Ngài thủ lĩnh! Không biết chúng ta có thể biết mặt ngài không? Nếu như sau này gặp mặt không biết ngài, lỡ có ra tay hơi nặng thì không biết làm sao?
Tên thủ lĩnh run sợ quơ tay nói.
- Không dám! Không dám! Thật sự không phải tại hạ ra vẽ thần bí gì.
Mà bởi vì tại hạ đã thề là chỉ có người sau này sẽ lấy làm vợ mới được phép nhìn thấy mặt của ta.
Bạch Ngân châm chọc nói.
- Ồ...!vậy bây giờ tất cả chúng ta đều muốn biết ngươi cho hay không cho.
Nếu không cho ta cũng sẽ có cách tự mở nó ra.
"Hừ...!hừ...!dám cướp bản quyền ngân diện công tử của ta, dù là mặt nạ đen cũng không được! Ta mới là thiên hạ đệ nhất duy nhất được mang mặt nạ! Ngươi làm sao xứng đáng mang mặt nạ chứ?" ( Ồ...!thì ra vẫn chưa hết bệnh!...lắc đầu...)
Tên thủ lĩnh bắt đầu đổ mồ hôi đầy đầu rồi.
Bổng, hắn nảy ra một ý định bèn nói.
- Các vị thông cảm, quả thật ta đã từng thề độc rồi không thể sửa được.
Nhưng mà nếu các vị muốn biết tại hạ cũng không còn cách nào.
Hay thế này đi.
Tại hạ sẽ chọn một người trong số các vị lên đấu tinh thần lực với tại hạ.
Nếu tại hạ bị thua thì sẽ tự động mở ra, xem như cũng không vi phạm lời thề, mà chúng ta cũng không mất hòa khí.
Các vị tôn giả thấy thế nào ạ?
Mấy người nhìn nhau, rồi nhìn sang Vô Ưu.
Cô nháy mắt với bọn Vạn Mị sau đó liếc sang chị Linh, ra hiệu cho họ.
Mấy người Vạn Mị dường như đã hiểu điều gì, ý vị thâm trường nhìn tên thủ lĩnh.
Vô Ưu nói.
- Được thôi! Vậy ngươi chọn đi!
Hắn bèn vui mừng chỉ tay ngay chị Linh nói.
- Vậy mời vị tiểu thư xinh đẹp này vậy?
Cả nhà trừ Vô Ưu đều kinh ngạc nhìn chị Linh, ngay cả chị Linh cũng ngơ ngác chỉ vào mũi minh.
- Tôi?
Tên thủ lĩnh gật đầu lia lịa.
"Vẽ ngây thơ này mới đáng yêu làm sao?"
Vô Ưu nắm tay lại như nắm đấm, vung lên khuyến khích.
- Chị Linh cố lên! Lột mặt nạ hắn xuống cho em.
Chị làm được mà!
Em Thành cũng làm điệu bộ như Vô Ưu.
- Chị Linh cố lên!
Cha mẹ cũng gật đầu, theo quán tính cũng bắt chước Vô Ưu và em Thành cong nắm đắm lại hai bên khuyến khích.
- Lung Linh! Cố lên!
Mấy người Vạn Mị cũng làm như vậy và đồng loạt hô.
- Chị Linh cố lên!
Tên thủ lĩnh cảm thấy hình như mồ hôi mình đổ ướt cả áo.
"Trời ơi! Mấy người họ quả là người một nhà! Cả điệu bộ cũng giống nữa."
Chị Linh được khuyến khích cũng tự tin hơn nhiều, bước ra đối diện với tên thủ lĩnh.
Thật ra, chị Linh được huấn luyện trong không gian của Vô Ưu, bãn lĩnh cũng không tệ rồi.
Chỉ là khuyết thiếu tự tin trong chiến đấu đời thực thôi.
Trong hệ thống dù sao cũng là ảo do Vô Ưu tạo ra, dù cũng có đau đớn nhưng không nguy hiểm.
Lần này cũng cho chị Linh trải nghiệm một phen.
Chị Linh không biết nói gì.
Chỉ đành cuối đầu chào tên thủ lĩnh và nói.
- Ngài thủ lĩnh! Xin nương tay!
Tên thủ lĩnh cũng làm như vậy và cũng nói tương tự như thế.
- Vị tiểu thư này! Cũng xin nương tay!
Sau đó hai người bắt đầu phóng tinh thần lực ra, mọi người đều có thể cảm nhận được sóng điện tinh thần của hai người đang va chạm vào nhau.
Thật ra, tên thủ lĩnh cũng muốn nhường chị Linh, nhưng lại phát hiện chị Linh cũng khá mạnh nhưng lại khuyết thiếu đi sự tự tin và kinh nghiệm trong chiến đấu, nên hắn cũng muốn chỉ điểm cho chị.
Vì thế mà hắn không nhường nữa, bèn sử dụng hết lực lượng của mình.
Thế cho nên, ban đầu là bất phân thắng bại, sau đó tinh thần lực của chị Linh dần dần bị đẩy lui.
Chị Linh vô cùng hoảng sợ, vội theo bản năng phóng ra linh lực.
Kết quả...!tên thủ lĩnh nào đó bị văng ra đập mạnh vào cột, rớt xuống đất một cái bịch.
Cái mặt nạ nào đó cũng văng ra, để lộ một khuông mặt khá là yêu nghiệt so Bạch Ngân không kém là bao.
Hắn đột nhiên phun ra một bún máu tươi, các trưởng lão hoảng sợ định chạy lại đỡ hắn.
Nhưng hắn đã phát tay bảo các vị ấy dừng lại.
Cố nói hắn không sao? Chị Linh biết mình có lỗi, đã phạm quy, đúng lý chỉ là đấu tinh thần lực mà chị lại quên dùng cả linh lực luôn, nên khiến hắn bị thương.
Vội chạy lại, đưa cho hắn một viên đan dược trị thương cấp bảy, mà chị mới luyện ra được cho hắn nuốt vào.
Các trưởng lão đều trợn mắt há hốc mồm.
Đan dược cấp bảy mà lại còn là tuyệt phẩm đan dược nữa.
Thủ lĩnh thật có phúc, nếu người bị thương là bọn họ thì tốt quá.
Thuốc vừa vào trong miệng liền tan, cả người tên thủ lĩnh như có một dòng nước ấm chảy vào từng tâm mạch.
Hắn ngồi điều tiết một lát, phát hiện vết thương vừa rồi đã lành hẳn mà còn ẩn ẩn có thêm một nguồn năng lượng mới tiến vào cơ thể.
Không lẽ đây chính là linh lực sao? Hắn đã có linh lực a!
Dĩ nhiên rồi, đan dược được luyện bằng linh lực, thì làm sao không có linh lực chứa trong đó được chứ.
Tên thủ lĩnh xem như nhận được của hời.
Thấy sắc mặt hắn đã hồng hào trở lại, chị Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chị nhặt lại mặt nạ đưa cho hắn đồng