Vô Ưu thấy tất cả đều im lặng mất hồn, kể cả 20 tên thần tiên.
Thì sờ sờ mũi, hóa lại nhỏ bé như cũ nhưng khuông mặt vẫn còn rất diễm lệ.
Cô ho nhẹ một tiếng, tất cả mới hoàn hồn.
Một tên trong số 20 tên thần tiên chỉ tay run rẩy về phía cô nói.
- Ngươi...!ngươi là yêu nữ phương nào? Đến đây mê hoặc chúng ta?
Vô Ưu tươi cười như gió xuân, chớp chớp mắt nói.
- Yêu nữ? Yêu nữ có thể so với ta sao? Ta là tổ trong tổ trong tổ trong tổ trong tổ một vạn cái trong tổ của yêu nữ a? Ngươi nói ta là gì nào?
Đám người Vạn Mị phì cười.
Nàng vẫn đáng yêu như ngày nào.
Bọn 20 tên thì vô cùng tức giận.
Đã là thần tiên mà còn bị mê hoặc, còn bị một con nhóc đùa giỡn, thật là tức chết.
Họ ra hiệu lại định một lần nữa cùng nhau hợp lực.
Nhưng Vô Ưu và bọn người Vạn Mị vẫn thản nhiên khoanh tay tươi cười.
Vô Ưu đã khôi phục ký ức rồi, chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến họ hồn phi phách tán.
Khi bọn chúng vừa định phát ra năng lượng, thì trên không trung một vầng hào quang thánh khiết xuất hiện, khiến cả 20 người không thể nhúc nhích được.
Một giọng nói già nua vang lên.
- Các ngươi không được vô lễ!
Một ông lão râu tóc bạc phơ, tay cầm phất trần mặt áo dài trắng xuất hiện trong vầng hào quang đó.
Cả 20 tên thần tiên đều kinh ngạc hô.
- Lão Tổ!
Đây chính là người đầu tiên thành lập ra gia tộc họ Hoàng, truyền lại thánh đỉnh luyện đan.
Cũng đồng thời bây giờ đã trở thành Thánh.
Ông ta cũng cỡ mấy vạn tuổi đi.
Đây là lần đầu tiên, tất cả người có mặt tại đây, ở thế giới tinh thần lực này được nhìn thấy thánh.
Họ theo bản năng cuối lạy quỳ bái.
Nhưng đáng kinh ngạc hơn là vị Thánh ấy lại cuối đầu trước Vô Ưu và nói.
- Ngoại Không Vô Ưu! Con cháu tiểu Thánh không biết trời cao đất rộng đã mạo phạm ngài.
Xin ngài đại lượng từ bi mà bỏ qua cho chúng! Tiểu Thánh vô cùng cảm kích, đội ơn ngài.
Xin nguyện dùng tất cả những gì tu luyện được phục vụ ngài.
Tất cả người bên dưới cùng với 20 tên thần tiên, kể cả gia đình Vô Ưu trong không gian đều trợn mắt há hốc mồm.
Trời ạ! Họ có đang mơ không? Ngay cả Thánh mà cũng cuối đầu trước Vô Ưu.
Còn xin được phục vụ.
Rốt cuộc Vô Ưu là ai? Ngoại Không Vô Ưu là cái gì? Trên cả Thánh sao?
Có lẽ người khác không biết kể cả mấy tên thần cấp.
Nhưng những người thành tiên cấp rồi thì không thể không biết.
Ngoại Không, tức là không gian bên ngoài vũ trụ.
Được tạo ra bởi một người tên là Vô Ưu.
Nói chính xác hơn đó vốn là một viên ngọc tên Vô Ưu được tạo ra từ bao năng lượng thoát ra từ vũ trụ.
Trải qua hàng vạn hàng tỷ vạn năm mới tu luyện thành người.
Trở thành một cô bé vô tư vô lự.
Cô bé thích đi khắp nơi trong vũ trụ, thích tạo không gian cho những ai cô bé thích.
Không ai có thể ghét cô bé được, vì cô vô cùng đáng yêu.
Cô bé tìm về những người bạn cho mình, tạo ra một không gian bên ngoài vũ trụ cùng họ sinh sống.
Ngày ngày vui cười, hạnh phúc không quan tâm đến chuyện trong vũ trụ, dù là Thần giới hay tam giới.
Cô không thuộc bất cứ cõi nào, Người, Ma, Yêu, Thần, Tiên, Thánh hay Phật.
Giống như những người ẩn cư tránh xa thế tục ở thế giới loài người vậy.
Nếu nói lớn cũng không phải lớn như Phật, mà nếu nói nhỏ thì cũng không nhỏ hơn Thánh.
Nên Lão tổ mới có thể cuối đầu trước cô.
Những ai may mắn lắm mới có thể gặp được cô bé.
Ngay cả Thiên Đế muốn lắm cũng chưa thể gặp được.
Nghe nói chỉ cần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô bé thì cả người cũng hạnh phúc theo rồi.
Dù bản thân đang đau khổ dưới địa ngục.
Được ôm cô bé vào lòng mà cô bé cho phép cũng có thể tăng lên tu vi.
12 tên tiên cấp còn không thể tin vào mắt mình.
Họ đều đồng loạt thốt lên.
- Cái gì? Ngoại Không Vô Ưu!
Một người trong số họ hỏi vị Thánh kia.
- Lão tổ! Nhưng cháu nghe kể lại là rất lâu về trước Ngoại Không Vô Ưu đã biến mất rồi mà.
Kể cả những người bạn ở cùng nữa.
Nhưng sao nay lại...!
Chưa nói hết đã bị vị Thánh dùng phất trần đánh lên đầu.
- Tung tích của Ngoại Không Vô Ưu, tiên cấp nhỏ bé như ngươi có thể biết được sao.
Nếu ta không tu luyện thành Thánh, khai nhãn Thánh cũng không thể nào nhận ra ngài được.
Ngươi biết không? Ngài có thể đi khắp nơi trong vũ trụ, hóa thành hình dạng khác nhau đấy.
Các ngươi còn không mau cuối đầu trước ngài.
Tất cả 20 người thần tiên đều quỳ xuống cuối đầu trước Vô Ưu, tám tên thần cấp thì không biết Ngoại Không Vô Ưu là ai, nhưng lão tổ cũng cuối đầu chắc chắn phải là một nhân vật lợi hại, cao cấp.
Vô Ưu phát phát tay nói.
- Thôi đi! Thôi đi! Thật là rườm rà.
Ta không thích.
Ta không cần họ cuối đầu cũng không cần ngài phục vụ.
Ta chỉ muốn lấy lại công đạo cho cha mẹ kiếp này của ta thôi.
Ông có gì thì nói với họ nhé.
Nếu họ bỏ qua thì ta sẽ bỏ.
Nếu không bỏ qua thì...!
Cô nhìn xuống gia chủ gia tộc họ Hoàng, nhẹ nhàng nói.
- Ta sẽ biến họ thành phế nhân, vĩnh viễn không thể tu luyện được.
Sau đó, cô đưa mọi người trong không gian ra ngoài.
Cha mẹ Vô Ưu dù thấy lão tổ cũng cuối đầu trước cô nhưng họ đều không nghĩ gì.
Dù Vô Ưu có là ai đi nữa, cô cũng là con gái cưng của họ.
Sự thật này không thể thay đổi.
Vô Ưu tươi cười rạng rỡ nhào vào lòng mẹ, mẹ cô cũng vui mừng dang tay đón cô.
Những gì cô vừa nói, bọn họ cũng đã nghe hết.
Mẹ và cha cô chấp tay thi lễ với lão tổ, đồng thời lão tổ cũng chào lại.
Theo vai vế thì ông cũng là lão tổ của họ, nhưng kiếp này Vô Ưu lại là con họ.
Nên lão tổ cũng theo phép tắc mà đáp lễ lại.
Rồi nhìn xuống cả nhà họ Hoàng đang kiếp sợ nép sát vào nhau.
Ánh mắt mẹ đã không còn bất kỳ điều gì lưu luyến đối với họ nữa.
Không thương, không ghét, không oán, không giận.
Tâm tình mẹ lúc này bình thản như dòng nước mặt hồ phẳng lặng.
Mẹ nói với Vô Ưu rằng.
- Chúng ta đã không còn là người của thế giới này nữa.
Đối với họ mà nói đã không còn quan hệ gì.
Ân oán thù hận, thôi hãy để nó chấm dứt luôn đi.
Từ đây về sau họ và chúng ta chỉ là người của hai thế giới khác nhau, hoàn toàn xa lạ.
Về nhà thôi con!
Cả nhà đều mỉm cười hạnh phúc.
Về nhà! Đúng vậy! Nhà của họ không phải ở thế giới này.
Vô Ưu quay lại nói với lão tổ.
- Cha mẹ ta đã quyết định vậy rồi.
Từ nay về sau chúng ta và họ Hoàng là người của hai thế giới khác nhau, hoàn toàn xa lạ.
Việc còn lại ông tự lo liệu đi nhé!
Lão tổ vui mừng cuối đầu nói.
- Vâng...!vâng...!xin cảm tạ Ngoại Không Vô Ưu.
Chuyện còn lại tiểu thánh sẽ xử lý ạ.
Vô Ưu gật đầu hài lòng.
"Lão tổ này cũng là một người rất tốt." Vô Ưu bèn ném cho hắn một viên ngọc nhỏ sáng lấp lánh.
Người khác có thể không biết đó là gì, nhưng Lão tổ làm sao không biết a! Đó chính là không gian do Vô Ưu tạo ra, bên trong rất rộng lớn có cả linh khí vô cùng dày đặc, thích hợp tu luyện a.
Lão tổ vui mừng nhận lấy, cảm tạ.
Thầm nghĩ, "cái này đi khoe Lão già Thiên Đế kia thì không biết lão có ganh tỵ không đây?" Ông mỉm cười đắc ý.
Vị Thiên Đế nào đó đang xem qua gương phản chiếu tức dậm chân.
- Cái lão Hoàng Hoàng chết tiệt kia, đang đắc ý đây mà.
Ta phải lừa lão đánh cờ cá cược cái không gian đó mới được.
Vô Ưu hoàn toàn không biết hai vị lão nhân gia, kẻ trên trời người tại đây đang nghĩ gì, cô tươi cười nói với lão tổ.
- Có dịp đến trái đất ghé nhà ta chơi nhé! Hoặc đến thế giới Ngoại Không của ta cũng được nhưng đợi ông đủ bản lĩnh hãy đi! Tạm biệt!
Vô Ưu định hóa phép cho mọi người trở về thì Chu Thiên Đức vội lên tiếng.
- Khoan đã! Ta cũng muốn đi nữa! Ta không muốn xa Lung Linh.
Chị Linh đỏ mặt, tránh sang chổ khác.
Vô Ưu nhìn chị Linh rồi nhìn cha mẹ.
Cha mẹ cũng nháy mắt gật đầu.
Cô hiểu ý bèn nói.
- Ngươi có thể đi.
Có điều hãy sắp xếp ổn thỏa việc của ngươi trước đi.
Rồi ném cho hắn một viên ngọc cũng tương tự như của lão tổ nói.
- Nuốt nó vào tự động nó sẽ theo linh hồn ngươi.
Trong đó cũng có một