Vô Ưu đem mấy củ khoai ra tìm một chổ đất trống, nhặt một ít cành khô, dùng đá đánh lửa nhóm lửa bắt đầu nướng khoai.
Cách nhóm lửa này là do lúc nhỏ xem phim cổ trang thấy người ta nhóm như vậy nên bắt chước.
Qua nhiều lần thất bại, cuối cùng tìm ra được quy luật của nó cũng thành công.
Không ngờ hôm nay lại có cơ hội ứng dụng.
Một lúc sau, mùi khoai nướng lan tỏa, Mạch Nha không khỏi nuốt nước miếng.
Thấy khoai đã chín Vô Ưu mới tắt lửa, đem khoai ra.
Vậy là cả hai đã có một bửa khoai nướng ngon lành.
Vô Ưu để lại một củ khoai sống và hai củ đã nướng, đây cũng là thói quen lo xa của cô.
Bởi sợ chiều nay cũng sẽ không có gì để ăn nên cô để dành lại cho chắc.
Còn củ khoai sống, tất nhiên là ném vào không gian khi nào cần thì lấy ra rồi.
Cũng để thử nghiệm xem dùng ý thức có thể đem đồ vật vào được không, kết quả là được a!
Nhưng Vạn Mị thì không vui tí nào, nó đang ngủ thì bị thứ gì ném vào nhìn lại thì thấy một củ khoai.
Nó không khỏi hắc tuyến.
Nó đâu ăn khoai a mà còn là khoai sống nữa.
Ném vào làm gì?
Ăn no, Vô Ưu bảo Mạch Nha đi nghỉ ngơi, cô cũng đi vào phòng mình.
Căn phòng cũng chẳng có gì ngoài một chiếc giường cũ kĩ và một cái bàn trang điểm.
Ở một góc phòng còn có một chiếc rương, đó chính là tất cả tài sản của Tuyết Ưu.
Gồm có vài bộ quần áo và một ít trang sức.
"Trang sức" như phát hiện ra điều gì Vô Ưu bèn mở rương ra, lục lọi ở chổ sâu nhất, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Mở hộp ra, bên trong có một chiếc vòng ngọc, một đôi bông tai, và một cây trâm cài tóc.
Đó cũng là kỷ vật mà mẹ Tuyết Ưu đã để lại cho cô.
Bổng nhiên, khi chạm vào cây trâm, Vô Ưu có cảm giác vô cùng thân thiết như nó vốn là của cô vậy.
Cô không khỏi mừng rỡ, vội tiến vào không gian đem theo cả hộp trang sức.
Vạn Mị lại bị đánh thức, nó ai oán nhìn cô.
Nhưng Vô Ưu đâu thấy vẽ mặt nó đâu, cô đưa cây trâm cho nó hỏi.
- Vạn Mị! Đây có phải là mảnh vỡ của không gian không? Khi ta chạm vào nó ta cảm thấy rất thân thiết!
Nghe Vô Ưu gọi tên nó, Vạn Mị vô cùng sung sướng.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên nó nha.
Nhưng càng kinh ngạc hơn khi cô đưa cây trâm cho nó xem.
Trên cáy trâm quả là có mảnh vỡ của không gian.
Nó nói với cô.
- Đúng là có mảnh vỡ, nhưng không phải toàn bộ cây trâm.
Cô thấy viên ngọc nhỏ dưới đuôi nó không? Nó phát ra ánh sáng nhạt, ánh sáng này chỉ khi đến gần không gian nó mới phát ra.
Giống như nó thể hiện sự vui mừng khi tìm về cội nguồn vậy.
Vì vậy viên ngọc nhỏ này mới là mảnh vỡ.
Vô Ưu nhìn nhìn, thấy đúng là chỉ có viên ngọc nhỏ này mới có ánh sáng phát ra.
Cô hỏi.
- Vậy bước tiếp theo phải làm gì đây?
Vạn Mị đáp.
- Chỉ cần gỡ nó xuống bỏ vào trong ao linh thủy là được!
Vô Ưu làm theo, cô khó khăn lắm mới gỡ được nó ra khỏi cây trâm, mà không làm hư hỏng cây trâm.
Đây là kỷ vật của thân thể này nha.
Không thể phá hỏng được.
Cô đem đến ao linh thủy ném xuống.
Viên ngọc vừa xuống, ao linh thủy lập tức phát ra ánh sáng chói mắt khiến cô và Vạn Mị không thể nào không che mắt lại.
Đến khi họ mở mắt ra thì thấy không gian đã rộng hơn một chút, độ khoảng một mẫu đất.
Ao linh thủy cũng theo đó rộng ra, đặc biệt hơn là không còn tối tăm như trước, mà là ánh sáng khắp nơi.
Vạn Mị không khỏi vui mừng chạy tung tăng khắp nơi.
Bao lâu nay sống ở nơi chật hẹp, nay được rộng ra một ít nó đương nhiên vui rồi.
Nhưng chạy được một lúc nó lại trở về chỗ cũ chôn chân xuống đất.
Nói với Vô Ưu.
- Đã tìm được mảnh vỡ rồi cô có định quay về ngay lập tức không?
Vô Ưu lắc đầu.
- Ta muốn ở lại một khoảng thời gian nữa để giúp thân thể này.
Ta thấy cô bé này rất đáng thương nên ta hi vọng sau khi ta đi nàng có thể có cuộc sống tốt hơn.
Vạn Mị cũng đồng ý.
- Như vậy cũng tốt! Không gian đã được nâng cấp.
Cô có thể dùng nó cất chứa đồ vật hay trồng cây đều