Một lúc sau, Vô Ưu bước ra.
Cô mặc bộ quần áo màu xanh dương nhạt, trên đầu chỉ cột một chiếc nơ đơn giản nhưng cũng đủ để cả đám người Triệu quản gia mất hồn.
Cô không dám cười vì sợ khi cười lên tất cả họ sẽ xịt máu mũi hết mất.
Đẹp cũng thật khổ nha!
Cô nhàn nhạt bảo Triệu quản gia.
- Triệu quản gia! Đi được chưa?
Triệu quản gia hoàn hồn vội ho vài tiếng để tránh đi sự xấu hổ.
- Khụ...khụ...!À...!tất nhiên là được ạ.
Thỉnh vương phi!
Vô Ưu dẫn đầu bước ra cổng, Mạch Nha đi theo sau.
Tiếp theo đến Triệu quản gia, sau cùng là một đám gia nhân mang theo những vật dụng của công chúa Tuyết Ưu đi theo.
Ra đến cổng đã có một cổ kiệu đang chờ.
Mạch Nha lại trước vén màn kiệu lên cho Vô Ưu ngồi vào trong.
Sau đó, có bốn kiệu phu nâng lên, thẳng hướng Thanh Vân các.
Triệu quản gia đi trước dẫn đường, trong lòng không khỏi cảm thán.
" Vương phi này quả là một tuyệt thế giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Ngay cả lão già ta nhìn thấy cũng phải mất hồn.
Giá như ta còn trẻ....không không ta đang nghĩ gì thế này.
Đây là vương phi a! Không được không được về phải niệm thanh tâm chú mới được.
Phải vứt bỏ tạp niệm a!"
Thật ra thì nhan sắc của công chúa Tuyết Ưu đẹp thì có đẹp nhưng cũng không đến mức câu hồn đoạt phách người khác.
Tất cả là do mị lực của Vô Ưu phát ra, khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải nghĩ rằng, trên đời này không ai có thể sánh được với nàng.
Còn Vô Ưu thì đang ngồi trong kiệu buồn chán." Thật đúng là cổ đại a! Nhà quyền quý đi đâu cũng có kẻ đỡ người khiên.
Ngay cả đi trong nhà cũng phải ngồi kiệu." Cô vén cửa sổ lên xem bên ngoài, nhưng vừa ló mặt ra chưa xem được là nơi nào thì đã làm cho một mảnh hỗn loạn.
Kẻ tưới cây thì rớt gào, kẻ cắt cỏ thì cắt vào tay, kẻ leo cây thì té xuống đất, kẻ đi đường thì đụng vào nhau, kẻ hái hoa thì bị gai đâm, kẻ cho cá ăn thì rớt xuống hồ v.v...!
Cô giật giật khóe miệng, buông màn xuống không xem nữa.
Nhưng hệ quả không dừng lại ở đó.
Một tên la lên.
- Ô...ô...!thấy không.
Vương phi vừa mỉm cười với ta đấy!
Một tên khác lại nói.
- Không.
Là cười với ta!
Lại một tên khác.
- Không phải là cười với ta!
......!Và cứ thế trận cãi vã vừa rồi vương phi cười với ai đã diễn ra.
Cho đến lúc thị vệ đi qua mắn một trận mới dừng lại.
Trong khi đó thì kiệu của Vô Ưu đã đến Thanh Vân các, bước vào trong cô không khỏi khen ngợi.
" Quả là viện dành cho vương phi có khác.
Trong sân thì trồng toàn các loài hoa cỏ quý hiếm, trong phòng thì sơn son trát vàng lộng lẫy, ngay cả màn che cũng là lụa tơ tằm cao cấp.
Tất cả đồ vật trong này đều quý giá, sang trọng nếu đem đến hiện đại bán cho mấy người sưu tầm đồ cổ cũng kiếm được một mớ tiền." Nhắc đến tiền hai mắt cô liền tỏa sáng, trong đầu nở nụ cười gian manh." Tiền a! Mấy cưng ơi chụy tới đây!".
Nhưng bên ngoài thì vẫn giữ thái độ nhàn nhạt.
Bước vào sảnh chính, Vô Ưu ngồi trên ghế quý phi nhìn Triệu quản gia sai sử các gia nhân đi xếp đồ đạc.
Sau đó lui ra ngoài, đi đến thư phòng vương phủ.
Các gia nhân trong viện nhìn thấy Vô Ưu đều không thể nào dời mắt, muốn nhìn nhiều một chút.
Thấm nói trong bụng.
" Người đẹp đâu mà đẹp thế.
Thật muốn mãi mãi ngắm hoài!".
Có một nha hoàn khoảng 10 tuổi, bưng lên một tách trà định dâng cho Vô Ưu nhưng vì hồi hợp dấp phải làn váy té ngã, khiến tách trà bắn ngay đến Vô Ưu.
Cô theo bản năng lắc mình tránh được, tách trà chỉ rơi trúng cạnh ghế.
Nha hoàn hoảng sợ vội khóc lóc quỳ xuống xin tha tội.
Vô Ưu lắc đầu." Người cổ đại đúng là..." Cô vội đi lại đỡ lấy nha hoàn ân cần hỏi.
- Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Nha hoàn kinh ngạc nhìn chầm chầm Vô Ưu quên cả khóc.
Thấy biểu hiện của cô bé Vô Ưu biết là lại bị trúng mị lực rồi.
Vô Ưu dở khóc dở cười, bảo một nha hoàn khác lớn tuổi hơn dắt cô bé ra ngoài rửa mặt và xem nếu có bị thương thì thoa thuốc.
Đến lúc bước ra khỏi phòng cô bé cũng còn chưa hoàn hồn, miệng lẩm bẩm.
- Vương phi không trách tội ta.
Còn đỡ ta nữa.
Vương phi đã chạm vào ta.
Ô...ô..
vui quá vương phi đã chạm vào ta!
Vô Ưu vỗ vỗ cái trán, quay sang bảo Mạch Nha.
- Mạch Nha! Ta muốn đi ngủ.
Việc còn lại em xử lý đi.
Xong việc cũng đi ngủ luôn đi.
Ngủ nhiều mới mau ăn chóng lớn a!
Mạch Nha giật giật khóe miệng.
" ngủ nhiều thì liên quan gì tới mau ăn chóng lớn a? Nhưng thôi! Chỉ cần công chúa nói thì cái gì cũng đúng cả."
Thật ra thì Vô Ưu không có ngủ, cô chỉ vào phòng nằm xuống suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào? Theo ký ức của thân chủ thì cô công chúa này là người rất hiền lành, không muốn hơn thua với ai.
Luôn ước mơ có một cuộc sống giản dị, có người quan tâm chăm sóc như vậy đã thỏa mãn rồi.
Nhưng với thân phận của cô thì dù có bỏ trốn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Một ước mơ đơn giản mà sao khó thực hiện vậy.
Trừ phi là giả chết, sau đó thay hình đổi dạng cao chạy xa bay.
Tìm một nơi non nước hữu tình an cư lạc nghiệp.
Nhưng xã hội này một nữ nhân ra ngoài cũng rất khó sinh sống.
Phải làm sao đây?
Cô thở dài, theo bản năng nói ra miệng.
- Phải làm sao đây?
- Phải làm gì?
Một tiếng nói trầm thấp vang lên làm Vô Ưu giật cả mình ngồi bật dậy.
Cô thấy một người đàn ông bước đi khập khiển, cánh tay trái dường như bị liệt, mang mặt nạ che khuất cũng bên má trái, chỉ để lộ con mắt.
Chính là người tối qua cô gặp bên hồ.
Chỉ có điều là hắn không mặc đồ trắng nữa mà là mặc đồ đen.
Cô không khỏi hắc tuyến.
" Người này có sở thích quái dị thật.
Ban đêm mặc đồ trắng, ban ngày mặc đồ đen.
Nói không phải đi nhát ma người khác ai mà tin.
Mà hắn vào được đây...!chứng tỏ hắn...!hẳn là người đó rồi!"
Người đàn ông thấy Vô Ưu chỉ giật mình một chút rồi trở lại dáng vẻ thơ ơ, thậm chí không sợ hãi khi nhìn thấy hắn.
Ngược lại nàng lại lười biếng nằm xuống giường, chóng tay đỡ đầu dùng ánh mắt thăm dò nhìn hắn.
Đêm hôm qua không nhìn thấy được dung mạo của nàng, hôm nay nhìn thấy hắn không khỏi kinh ngạc.
Nghĩ thầm.
"Nàng đẹp quá! Đẹp còn hơn trong tưởng tượng của ta.
Có lẽ trên thế gian này không gì có thể so sánh với sắc đẹp của nàng." ( Khụ...!do anh đã trúng mị lực đấy thôi!)
Thấy hắn đứng như trời trồng nhìn Vô Ưu, khiến cô không khỏi đổ một giọt mồ hôi thật lớn.
Một phút, hai phút, năm phút trôi qua, Vô Ưu bắt đầu nổi bão.
- Được rồi! Đừng nhìn ta nữa.
Có gì thì nói nhanh đi á! Ta còn phải nghĩ ngơi!
Giọng nói giận dỗi của Vô Ưu đã thành công kéo hồn Hoàng Minh Trầm về.
Hắn không vui không buồn nhìn cô nói.
- Đây là thái độ của vương phi đối với bổn vương?
Vô Ưu lại lười biếng nằm nhìn hắn.
Tuy không nhìn ra hỉ nộ ái ố trong mắt hắn nhưng theo cảm giác cô biết hắn không phải là tức giận.
Cô nhẹ nhàng nói.
- Ồ...!Vậy ngài nói ta phải dùng thái độ nào đối với ngài đây? Thưa vương gia cao quý! Đêm tân hôn chưa thấy được mặt nhau ngài đã nói ta là yêu quái, ném ta vào Vô Âm các tự sinh tự diệt.
Hôm nay ngài lại bảo con yêu quái này dùng thái độ của một vương phi đối với ngài.
Xin thứ lỗi ta là yêu quái ta không làm được a!
Hoàng Minh Trầm thấy thái độ thờ ơ của nàng không khỏi một trận đau lòng.
Nàng đây là đang trách hắn đi! Hắn nhẹ giọng nói.
- Ta xin lỗi! Thật sự lúc đó ta không phải cố ý.
Ta...!ta không khống chế được chính mình...!ta...ta...!
Giọng nói hắn run rẩy, khuông mặt cũng bắt đầu tái nhợt.
Vô Ưu cảm thấy không ổn, sợ hắn lại lên cơn bèn nói sang chuyện khác.
- Thôi thôi được rồi! Bỏ đi bỏ đi! Ta không thèm chấp nhất chuyện đó.
Dù sao hôm nay ngươi cũng đã đến đón ta trở về, ta coi như người lớn không thèm so đo với trẻ nhỏ vậy!
Hoàng Minh Trầm không khỏi phì cười.
Nàng đây là trêu chọc hắn đi hắn đã 20 tuổi rồi, còn nàng mới khoảng 14; 15 tuổi.
Vậy mà nói người lớn không thèm so đo trẻ nhỏ, rốt cuộc ai nhỏ ai lớn đây? Nhưng câu nói tiếp theo làm Hoàng Minh Trầm phải thay đổi sắc mặt.
- Nhưng mà...!ngày hôm qua ngài ra lệnh bỏ đói ta,làm bọn ta phải gặm cỏ trừ cơm cả ngày.
Món nợ này ngài tính thanh toán ra sao a?