Vô Ưu trở về sơn cốc xem Kiến Dương, thấy hắn vẫn đang siêng năng tập luyện cũng an tâm.
Kim Nhân không biết đã đi đâu cô cũng không quản, cô còn có việc quan trọng phải làm.
Cô bắt đầu thu thập vài món cần thiết để vào không gian, Vạn Mị thắc mắc dùng ý thức liên hệ hỏi cô ném mấy thứ dễ cháy này vào làm gì? Cô chỉ đáp tối nay sẽ biết, Vạn Mị nhún nhún vai không nói gì nghĩ là.
"Đắc tội ai đừng đắc tội nàng!"
Tối đó, Vô Ưu lẻn chạy nhanh vào Triệu gia thôn, xác định đúng ngôi nhà của Triệu thị, chính xác hơn, đây xưa kia vốn là ngôi nhà của gia đình Khuynh Nhu.
Cô hừ lạnh.
- Vốn không phải của các ngươi, chỉ là của thiên trả địa thôi!
Vì Vô Ưu có linh lực hộ thể nên mấy con chó trong thôn cũng không phát hiện được cô.
Cô leo rào tiến vào nhà Triệu thị, rào nhà ở thời cổ đại không kiên cố như ở hiện đại nên việc leo cũng rất dễ dàng.
Cô phát hiện có một phòng còn sáng đèn, bèn lại gần moi một lổ giấy trên cửa sổ xem thử.
Thì ra đây là phòng của hai vợ chồng Triệu thị và Triệu Đổ Đạt.
Thấy người đàn ông thì đã nằm trên giường, còn Triệu thị thì đang đếm đếm tiền.
Sau đó, bỏ tất cả vào một cái hủ, rồi lại góc tường dở một viên gạch lên và để xuống.
Xong rồi, phủi tay tắt đèn lên giường ngủ.
Chờ đến khi họ phát ra tiếng ngáy đều đều, Vô Ưu mới lẻn mở cửa sổ trèo vào.
Theo ánh sáng của trăng, cô lại nơi Triệu thị chôn tiền, rón rén dở lên và lấy chiếc hủ của bà ta ném vào không gian.
Sau đó lại rón rén bước ra ngoài thần không biết, quỷ không hay.
"Không phải bà hay nói anh em Khuynh Nhu hay ăn cắp của bà sao? Hôm nay ta chỉ thực hiện điều đó thôi!"
Tiếp theo, cô đi đến kho lương thực, dọn tất cả vào không gian, rồi đem mấy thứ dễ cháy mà cô đã chuẩn bị chất đầy ra ngoài.
Lại đi đến nhà bếp, cô không lấy gì thêm chỉ chất mấy thứ dễ cháy ra rồi đi ra ngoài.
Cô cũng tự hỏi hình như cô có thù với nhà bếp hay sao mà mỗi lần xuyên qua cô đều đốt nhà bếp.
Lần này lại thêm một kho lương thực.
Nhưng chỉ như vậy mới không gây án mạng a.
Cô có thể đốt cả tòa nhà nhưng như vậy sẽ có người chết.
Thôi thì chỉ cho họ một bài học là được rồi.
Cô vẫn rất lương thiện.
Thế là, cô thổi lên mồi lửa, quăng vào trong bếp một cái, kho lương thực một cái.
Rồi lặng lẽ đi ra ngoài, nhanh chân phóng nhanh lên núi.
Khi tới cây cổ thụ nơi căn nhà bị cháy lúc trước, cô mới ngoảnh lại nhìn xuống, thấy lửa đã bốc lên cao.
Xung quanh cũng có thôn dân hò hét, dập lửa, nhưng vô pháp.
Lửa vẫn bốc lên ngun ngút.
Những thứ cây lá dễ cháy đó có chất dầu, dễ bắt lửa, trong rừng rất nhiều, một khi cháy thì khó mà dập được.
Chợt phía sau có giọng nói vang lên.
- Sau không đốt luôn nhà họ mà chỉ đốt nhà bếp và kho thóc?
Đó chính là Kim Nhân, Vô Ưu cũng không kinh ngạc cho mấy.
Cô bình thản đáp.
- Đốt nhà sẽ dẫn đến án mạng, họ không thù oán với ta.
Nếu giết chết họ ta sẽ tạo tội nghiệt.
Nhưng ta đã mượn thân thể này cũng không thể không làm gì.
Chỉ cho họ một bài học là được rồi.
- Nàng hãy còn rất lương thiện.
Nếu là ta thì ngay cả Triệu gia thôn cũng không còn tồn tại rồi!
Vô Ưu lắc đầu.
- Ta không lương thiện.
Ta chỉ là không tiện làm như vậy.
Ân oán của anh em họ và Triệu Gia thôn thì hãy để anh em họ tự giải quyết.
Ta cũng chỉ là người qua đường, có thể giúp họ có cuộc sống tốt hơn nhưng không thể giúp họ báo thù được.
Ta không muốn để bất kỳ hậu quả xấu nào cho họ được.
Kim Nhân vuốt tóc nàng, dịu dàng hỏi.
- Vậy là nàng sắp phải đi phải không?
Vô Ưu gật đầu, cô lấy ra cái hủ tiền mà cô đã lấy của Triệu thị cùng với mớ lương thực nói.
- Thứ này ngươi đưa cho họ giúp ta.
Sử dụng thế nào là chuyện của họ.
Và cũng đừng kể cho họ biết về ta!
Kim Nhân gật đầu, tiếp nhận hủ tiền đồng thời vung tay lên, đống lương thực cũng biến mất.
Hắn nói.
- Ta sẽ làm theo ý nàng.
Chỉ là ta muốn được hôn nàng lần cuối được không?
Vô Ưu cũng không nỡ từ chối.
Thôi kệ! dù sao sau này cũng không gặp lại, cho hắn hôn một chút cũng không có mất mát gì.
Thế là, cô chủ động ôm cổ hắn, dâng lên môi thơm vào miệng hắn.
Kim Nhân không khỏi vui mừng.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên hương vị này.
Hai người ôm hôn với nhau rất lâu, đến lúc Vô Ưu cảm giác môi có phần đau rát, vội dùng ý thức liên hệ Vạn Mị.
- Vạn Mị! Ta muốn trở về!
Vạn Mị cũng đáp lại.
- Được!
Một cảm giác như phiêu bồng hiện lên, Vô Ưu cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm chầm vào linh hồn mình như ru ngủ, rồi cô nhắm mắt từ từ mất đi ý thức.
Kim Nhân cũng cảm nhận được một luồng năng lượng dao động mạnh, lóe lên rồi biến mất.
Cơ thể hắn đang ôm hôn, cũng không còn thấy có cảm giác sảng khoái nữa.
Hắn bỏ môi Khuynh Nhu ra, cô bé đã nhắm nghiềng mắt không biết gì.
Hắn bế thân thể của cô bé lên, nhìn về hướng xa xâm thì thào tự nói.
- Vô Ưu! Ta nhất định sẽ đến bên nàng!
Rồi biến mất trong bóng đêm.
Sáng hôm sau, Khuynh Nhu tĩnh lại thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ, không khỏi hốt hoảng kêu Kiến Dương.
Nghe được tiếng kêu, Kiến Dương chạy vào thấy Khuynh Nhu đã tĩnh vô cùng vui mừng.
Đêm qua, Kim Nhân đưa Khuynh Nhu về trong tình trạng bất tĩnh, làm cậu rất lo lắng.
Kim Nhân nói là do Khuynh Nhu không cẩn thận bị rơi xuống vực, cũng may là hắn đến kịp nhưng cũng có chút xíu tổn thương.
Có lẽ sau khi tĩnh lại có một số chuyện sẽ không nhớ.
Không nhớ cũng được, chỉ cần cô bình an là cậu an tâm rồi.
Khuynh Nhu cũng ngạc nhiên khi thấy Kiến Dương đã không còn ngốc.
Cậu kể vắn tắt cho Khuynh Nhu mọi chuyện đã xảy ra, nói cô do bị té xuống vực nên quên.
Khuynh Nhu cũng không nghi ngờ, bởi cô nhớ mình đang bị sốt rất cao không thể nào ý thức được đều gì, có lẽ cũng là sự thật đi.
Sau đó, Kiến Dương dắt Khuynh Nhu ra gặp Kim Nhân, thấy Khuynh Nhu, Kim Nhân cũng chỉ gật đầu nhẹ.
Hỏi cả hai người muốn bái hắn làm sư phụ không? Dĩ nhiên là cả hai đều đồng ý rồi.
Bái sư xong, Kim Nhân đưa cho hai anh em cái hủ mà Vô Ưu đã đưa cho họ, còn chỉ về một gian phòng mới xây cũng nói thứ trong đó là của cả hai.
Đó chính là kho lương thực mà Vô Ưu đã lấy của Triệu thị.
Hắn bảo cả hai muốn sử dụng thế nào thì tùy, hắn cũng không nói những thứ đó ở đâu mà có.
Hai anh em cũng chỉ nghĩ là sư phụ tặng họ lễ vật thôi.
Sau đó, Kim Nhân thử khả năng của họ, tùy vào thể chất và sự lĩnh ngộ mà truyền thụ các khả năng khác nhau.
Hắn phát hiện cả hai đều có khả năng hấp thụ linh lực nên hắn có thể dạy họ tu luyện.
Còn lĩnh ngộ đến đâu thì phải tùy vào cơ duyên mỗi người.
Hắn cũng truyền thụ một số khả năng khác như cầm, kỳ, thi, họa, võ công, trận pháp.
Hắn bất ngờ phát hiện là, Kiến Dương rất có năng khiếu về kỳ nghệ cùng trận pháp, còn Khuynh Nhu đa phần là võ công, những cái khác không quá thông minh.
Hắn không khỏi mỉm cười nhìn về xa xâm như nhớ về một ai đó.
Nàng cũng biết võ công nhưng nàng cũng có trí tuệ