Từ lúc hắn bước vào, các cung nữ thái giám cũng tự ý lui ra ngoài đóng cửa lại, vì ai cũng sợ hắn.
Trong phòng chỉ còn lại Vô Ưu và hắn, cô không khỏi kinh hoàng.
Hắn định làm gì đây? Nhưng cô nghĩ thân thể này dù sao cũng là hoàng tử, hắn cũng không thể làm gì bất kính.
Nhưng cô nghĩ sai rồi, hắn không những bất kính mà còn vô cùng bất kính.
Hắn kề sát vào tai cô ái muội nói.
- Điện hạ là đang trách bổn tọa không thường xuyên đến thăm ngài sao?
Rồi ngậm lấy vành tai của nàng nút vào.
Vô Ưu vô cùng hoảng sợ vội đẩy hắn ra hét lên.
- Tên Đông Phương Bất Bại kia.
Ngươi muốn làm gì?
Nói xong, cô hận không thể cắn đầu lưỡi mình.
Sao tự nhiên nói ra miệng làm gì không biết.
Nhìn dáng vẽ của cô, hắn không khỏi ha hả cười.
- Điện hạ thật là quan tâm bổn tọa, ngay cả họ thật của bổn tọa cũng tra ra được.
Có điều điện hạ sai rồi.
Đông Phương Bất Bại là anh em song sinh với bổn tọa, còn bổn tọa tên Đông...!Phương...Khánh...!Vân.
Trời đất, không ngờ cô chỉ lỡ miệng mà nói ra tên họ của anh em nhà hắn a.
Hổng lẽ hắn cũng luyện "quyền hoa bảo điển".
Cô hơi tò mò nhìn nhìn phần dưới của hắn cũng quên mất mình đang ở rất gần hắn, và hắn cũng đang nhìn chầm chầm vào nhất cử nhất động của cô.
Thấy ánh mắt của cô, hắn tà tứ nói.
- Điện hạ muốn xem sao? Bổn tọa sẽ cho ngài xem thoải mái.
Rồi cởi áo khoác ra, tiếp theo là đến thắt lưng.
Vô Ưu ý thức được hắn đang muốn làm gì, bèn nhắm mắt lại thét lên.
- Ta không có sở thích đó.
Ngươi mau tránh ra a!
Cô định bỏ chạy, nhưng đã bị hắn bắt lại được.
Hắn điểm huyệt cô khiến cô không thể nào nhút nhích.
Vô Ưu hốt hoảng.
"Đây là điểm huyệt trong truyền thuyết đi!" Cô khóc không ra nước mắt.
Tại sao mới vừa xuyên qua đã đụng phải một tên biến thái chứ? Cô phải làm sao đây? Nghĩ muốn cầu cứu Vạn Mị nhưng Vạn Mị đã ngủ rồi không nghe thấy.
Muốn tiến không gian nhưng Vạn Mị nói là, thân thể này là đàn ông hắn không thích, nếu nàng chiếm luôn thì hắn không ngại nhưng nàng chỉ mượn tạm thời nên hắn sẽ không cho tiến vào.
Ô...ô...!nàng đây là bị ghét bỏ đi.
Nhưng vấn đề bây giờ là làm sao đối phó tên biến thái này đây? Hắn vẫn tiếp tục thoát y, bắt cô phải nhìn chầm chầm vào hắn, thật khó chịu.
Cơ thể hắn và cơ thể hiện tại cô đang mượn có gì khác nhau đâu chứ? Cũng đâu phải lần đầu tiên cô thấy cơ thể đàn ông.
Cô bỉu môi khinh thường, tiếp tục xem hắn cởi đồ.
Cô cũng tò mò chổ đó của hắn có hay không?
Khi đến lớp quần cuối cùng thì hắn đột nhiên dừng lại, khiến cô không khỏi thất vọng.
Hắn nhìn cô thấy biểu hiện thất vọng trong mắt của cô, hắn cũng thật kinh ngạc.
"Hắn (Kha Ly) đây là muốn xem thật sao?" Nhưng chỉ vài giây hắn lại bình tĩnh, hắn lại gần ngồi sát vào người cô, hắn luồng tay vào vạt áo cô vuốt ve.
Vô Ưu trợn trắng mắt, "chị đây là nữ, chỉ mượn tạm thân thể này thôi a.
Cưng có vuốt đến mòn tay chị cũng không có cảm giác đâu."
Hắn lại cởi thắt lưng cô ra, thoát quần áo của cô cũng chỉ chừa lại lớp quần cuối cùng.
Hắn sờ vào bộ phận đó của Kha Ly khẽ nói.
- Điện hạ muốn xem của bổn tọa cũng phải trả giá một chút chứ.
Phải không? Hửm...!
Mò mẫm một lúc, hắn thấy cự vật của Kha Ly cũng không có phản ứng gì.
Hắn không khỏi thất vọng nói.
- Điện hạ đây là bị bất lực đi!
Cô không thèm lên tiếng, mà cũng đâu lên tiếng được, bị điểm huyệt rồi.
Nhưng trong lòng thì mắn hắn máu chó phun đầu.
"Bất lực cái đầu mo mày.
Tao đây là nữ lấy đâu mà bất lực, có mày bất lực thì có, đồ bái thiến, biến thái!" Cũng may là hắn không nghe được nếu không chắc cũng tức trào máu.
Hắn biến thái thì cô là gì đây? Linh hồn nữ nhưng thân thể là nam a.
Cô còn biến thái hơn hắn.
Song hắn vẫn không từ bỏ ý định, hắn cởi nốt phần còn lại của Kha Ly ra.
Cầm vật đó lên xem xét, lại vuốt vuốt.
Hắn tự hỏi." Quái! Đây rốt cuộc là bị gì?" Hắn cũng cởi luôn quần hắn ra, lấy tay Kha Ly cho nắm lên đó, rồi cầm tay Kha Ly vuốt ve nó.
Vô Ưu nhướng mày.
"Ồ...hắn bình thường, không có bị thiến.
Chỉ tiếc cũng là đoạn tụ a." Một lúc sau, cự vật của hắn cũng căng cứng, hắn cũng dùng tay còn lại vuốt lấy vật nhỏ của Kha Ly, còn dùng miệng ngậm lấy đầu nhủ của cậu khiêu gợi.
Nhưng kết quả, con két nào đó cũng không phản ứng làm hắn hoàn toàn đầu hàng.
Hắn đứng lên mặc quần áo vào, cũng mặc lại cho cô.
Xong rồi, giải huyệt đạo cho cô, lắc đầu nhìn cô rồi bước ra ngoài đống sầm cửa lại.
Chỉ nghe hắn nói với cung nữ thái giám bên ngoài.
- Truyền lệnh của ta, từ hôm nay thuốc của hoàng tử phải có kê thêm vị tráng dương bổ tinh lực.
Nếu không các ngươi đem đầu đến gặp ta.
Các cung nữ, thái giám run sợ hô.
- Tuân mệnh quốc sư đại nhân!
Vô Ưu cũng kinh ngạc chẳng hiểu mô tê gì.
Cô nhún nhún vai mặc kệ.
Biến thái mà, ai biết được tâm tình.
Cô chỉ cần lo tìm vật cần tìm là được.
Thế là, hôm sau cô dùng mười mấy ngày thời gian rà soát khắp hoàng cung.
Từ cung điện hoàng đế đến cung hoàng hậu, thái hậu, các phi tần cung nữ thái giám, từ ngự thiện phòng, phường giặt giũ đến luôn cả nhà xí.
Thậm chí đi luôn cả lãnh cung cũng không thấy đâu.
Tới luôn quốc khố cũng không thấy gì.
Thật khiến cô hơi thất vọng.
"Chẳng lẽ nó không nằm ở hoàng cung mà ở bên ngoài?"
Cô lại tiếp tục tìm bên ngoài hoàng cung, vì là hoàng tử nên cô muốn đi đâu thì đi không ai có thể ngăn cản.
Chỉ là đi đâu cũng có thị vệ theo lớp lớp thôi.
Cô đi dạo trong kinh thành, đến nhà các quan viên hỏi thăm, hỏi thăm, rà soát rà soát.
Đến các quán ăn, cửa hàng, tửu lâu thậm chí cả lầu xanh.
Mọi ngóc ngách trong kinh, cô đều không bỏ qua nhưng vẫn