Kha Mộc Đông Ly tĩnh lại, thấy Đông Phương Khánh Vân đang ngồi vắt chéo dò uống trà.
Không khỏi hoảng sợ nhưng trong mắt lại lộ ra sự chán ghét.
Hắn biết Đông Phương Khánh Vân là một tên đoạn tụ, mê hoặc phụ hoàng hắn suốt ngày tu luyện bỏ bê triều chính, rồi từ từ làm chủ triều đình.
Chỉ trách thân thể hắn yếu đuối không thể làm gì được.
Mà hình như hắn cảm thấy thân thể hôm nay khỏe rất nhiều, không giống như mọi khi lúc nào cũng mệt mỏi.
Hắn nhớ hình như hắn đã ngủ một giấc rất dài thì phải.
Hắn không khỏi vui mừng thử hoạt động tay chân.
Đúng là khỏe mạnh thật rồi! Cơ thể không khác gì người bình thường là mấy.
Nhưng tại sao chỉ ngủ một giấc dậy đã khỏe? Hắn nhìn lên người ngồi đối diện đang uống trà.
Trong mắt có hoài nghi.
Đông Phương Khánh Vân đặt ly trà xuống, đứng lên tiến lại gần hắn.
Kha Mộc Đông Ly không khỏi lùi vào một góc sát ghế.
"Hắn...hắn muốn làm gì đây?" Kha Mộc Đông Ly hoảng sợ.
Đông Phương Khánh Vân cách hắn một bước chân thì dừng lại.
Từ trên cao nhìn xuống, dùng giọng ái nam ái nữ lạnh lùng hỏi.
- Muốn làm hoàng đế không?
Kha Mộc Đông Ly nghi ngờ.
"Hắn hỏi vậy là có ý gì? Có ai lại không muốn làm hoàng đế chứ? Bản thân mình càng khát vọng hơn."
Đông Phương Khánh Vân đã nhìn ra suy nghĩ của hắn.
Càng lạnh lùng nói.
- Ngươi chỉ cần nói muốn hay không muốn.
Muốn! Ta sẽ giúp ngươi.
Không muốn! Ta sẽ đưa người khác lên!
Kha Mộc Đông Ly gật đầu thật mạnh hô.
- Muôn! Nằm mơ cũng muốn!
Đông Phương Khánh Vân hài lòng nói.
- Tốt! Ba ngày sau hãy chuẩn bị đăng cơ đi!
Kha Mộc Đông Ly nghi ngờ hỏi.
- Tại sao lại giúp ta?
- Ta cần một thứ mà chỉ ngươi mới lấy được!
- Thứ gì? "Biết ngay hắn sẽ không tốt bụng như vậy."
Đông Phương Khánh Vân lạnh lùng phun ra bốn chử.
- Huyết ngọc lưu ly!
Kha Mộc Đông Ly đồng tử trừng lớn.
Huyết ngọc lưu ly là vật tổ truyền từ thời tiên đế khai quốc đến nay.
Nghe nói có thể mở ra thời không đi đến thế giới khác, nhưng với điều kiện là thế giới đó phải có một mảnh khác của huyết ngọc.
Và hơn hết là trên hai mảnh huyết ngọc phải được nhỏ máu chỉ của một người.
Với điều kiện như vậy thì muốn dùng huyết ngọc mở không gian là một điều không tưởng.
Gia tộc Kha Mộc chỉ có một mảnh, chỉ truyền cho người nối nghiệp tiếp theo.
Đã biết bao vị tổ tiên đã thử thời vận nhưng kết quả đều là con số không.
Cho nên, đời sau chỉ xem huyết ngọc như một mảnh ngọc bình thường truyền lại cho hậu thế.
Chủ yếu là để tưởng nhớ tổ tiên, cũng chẳng quan trọng gì mấy.
Nhưng nay, Đông Phương Khánh Vân lại muốn có huyết ngọc.
Hắn yêu tà như vậy chẳng lẽ là có khả năng mở ra thế giới khác sao?
Nhìn thấy ánh mắt của Đông Ly, Khánh Vân không khỏi lắc đầu.
- Nghĩ gì vậy chứ? Ta thích sưu tầm ngọc đặc biệt là huyết ngọc, vì ta thích màu đỏ mà.
Ta muốn huyết ngọc của gia tộc Kha Mộc vì nó lâu đời thế thôi.
Ngươi không cho cũng được, có điều ngôi vị hoàng đế rơi vào tay ai thì ta không chắc.
Hắn nói cà lơ phất phơ, không phân biệt đâu là thật đâu là giả, khiến cho Kha Mộc Đông Ly cũng không biết nên tin hay không.
Nhưng ngôi vị hoàng đế đổi lấy mảnh ngọc vô dụng thì cậu cũng có lợi không có hại.
Dù cho huyết ngọc có mở được thời không đi nữa nhưng chỉ có một mảnh thì làm được gì.
Không lẽ hắn có khả năng đi thế giới khác tìm mảnh huyết ngọc tương tự.
Mà nếu hắn làm được cũng đâu cần huyết ngọc làm gì, tự mình hắn cũng đi được vậy.
Nghĩ thế, Kha Mộc Đông Ly liền gật đầu đồng ý.
Giao dịch thành công, Đông Phương Khánh Vân không khỏi đắc ý trong lòng.
Hắn sắp có được huyết ngọc sẽ sớm đến gặp nàng.
Thực ra Kha Mộc Đông Ly đoán cũng có phần đúng.
Chỉ có điều cậu không thể ngờ là trong tay Đông Phương Khánh Vân cũng có một mảnh huyết ngọc tương tự, và đã đưa nó cho Vô Ưu đem đến thế giới của cô.
Hắn cũng đã nhỏ máu của mình vào đó, cho nên hắn phải lấy mảnh huyết ngọc còn lại của gia tộc Kha Mộc, để mở cổng thời không xuyên đến thế giới của cô.
Hắn cũng có thể tự lấy cũng được nhưng hắn muốn chính con cháu gia tộc Kha Mộc