Chuông báo kết thúc buổi học, Tề Cảnh Tuyên như thường lệ sẽ chờ Vô Ưu dưới cầu thang vì lớp hắn ở dưới lầu, lớp Vô Ưu ở trên.
Trời vẫn còn mưa rả rích, hắn thấy Vô Ưu xuống, vội vui mừng định gọi nhưng phía sau cô lại có thêm một người, đó chính là thầy giáo dạy toán mới ngày hôm qua mà cả lớp đã kể.
Tuy hôm qua hắn nghỉ, nhưng hắn ẩn ẩn có thể đoán biết người đó là ai.
Hắn đã phục hồi ký ức, nên việc nhận biết Vạn Vương là một việc rất dễ dàng.
Thấy Tề Cảnh Tuyên, Vô Ưu cũng vội chạy nhanh xuống.
"Đi phía trước cái tên ma vương này thật khố chịu!" Cô đến bên Tề Cảnh Tuyên kéo hắn hắn định bỏ đi, thì Vạn Vương lên tiếng nói với Tề Cảnh Tuyên.
- Em là Trần Cảnh Tuyên lớp 7A5 đi.
Hình như hôm qua em không đi học thì phải?
Tề Cảnh Tuyên đẩy Vô Ưu ra phía sau lưng mình, mỉm cười bình tĩnh đáp lại Vạn Vương.
- Dạ đúng thưa thầy! Hôm qua người thân của em bị bệnh đột suất, em không yên tâm để cô ấy một mình ở nhà nên mới xin nghỉ!
Vạn Vương cũng mỉm cười, nói.
- Em thật là một học sinh tốt có tình có nghĩa.
Hôm qua em không có học tiết của tôi, có gì không hiểu tiết sau cứ việc hỏi.
Tôi sẽ đặc biệt...chiếu cố...em thật tốt!
Vạn Vương nhấn mạnh từ "chiếu cố" mọi người xung quanh nghe có vẽ bình thường, nhưng Tề Cảnh Tuyên và Vô Ưu có thể nghe ra sát ý trong đó.
Vô Ưu lo sợ kéo áo Tề Cảnh Tuyên, nhưng hắn đã vô vỗ vào vàn tay cô trấn an.
Cũng đồng thời tươi cười cuối đầu lễ phép đáp lại.
- Em cũng rất...vinh hạnh...nhận được sự chiếu cố của thầy!
Rồi hai người nhìn nhau đối mặt, miệng thì tươi cười vui vẽ nhưng trong mắt đều có thể bắn ra tia sét, bảo đảm ai vô tình chen giữa hai người sẽ bị giật khét đầu cho xem.
Thấy xung quanh có rất nhiều học sinh, đặc biệt là nữ đang đứng vay quanh nhìn ba người họ.
Chính xác hơn là nhìn hai mỹ nam Vạn Vương và Tề Cảnh Tuyên đi.
Lúc trước, Vạn Vương chưa xuất hiện Tề Cảnh Tuyên được đánh giá là đẹp trai nhất trường.
Nay xuất hiện Vạn Vương còn đẹp hơn cả Tề Cảnh Tuyên, hai người lại đứng cạnh nhau thật đúng là thu hút sự ngấm nhìn của người khác.
Cảnh đẹp trăm năm có một.
Thấy mấy nữ học sinh ánh mắt đều thành hình trái tim hết rồi, cô vội ho nhẹ một tiếng rồi kéo Tề Cảnh Tuyên đi.
Trước khi đi, hai người cũng theo phép lịch sự, gật đầu chào thầy Vạn Vương một cái rồi quay đi.
Tề Cảnh Tuyên lấy ra chiếc dù che hắn và Vô Ưu bước trong màn mưa đi ra cổng.
Vạn Vương nhìn theo bóng dáng hai người, trong lòng không rõ tư vị.
Chỉ thì thầm nói một câu.
- Một bước sai lầm, vạn năm ân hận.
Thế sự đúng là vô thường.
Vô Ưu và Tề Cảnh Tuyên cũng không phải dầm mưa về nhà, mà tìm góc khuất ẩn thân bay vèo về nhà.
Đến nhà, Vô Ưu không vào vội mà kéo Tề Cảnh Tuyên vào không gian của mình hỏi.
- Tuyên! Vạn Vương liệu sẽ làm điều gì bất lợi với ngươi không? Ta sợ...!
Tề Cảnh Tuyên xoa đầu cô nói.
- Yên tâm! Hắn sẽ không làm gì được ta.
Nhưng mà nàng...!
Hắn thở dài không nói nữa, Vô Ưu nắm chặt quả đấm, nhớ lại chuyện trong lớp học, ánh mắt ánh lên tia lửa hận.
Tề Cảnh Tuyên thấy thái độ của cô chỉ có thể lắc đầu.
Nhớ lại ký ức 10 vạn kiếp trước, mà cũng khá tội nghiệp cho Vạn Vương.
Nhưng ai bảo hắn tự tạo nghiệt làm chi? Hắn đâu phải là không biết tính tình nàng.
Một khi đã yêu ai thì sẽ yêu hết mình, nhưng khi đã hận rồi thì dù hắn có cố gắn bù đấp thế nào cô cũng sẽ không bao giờ quên.
Nhưng cũng nhờ vậy, mà bọn họ mới có cơ hội được đến bên cô, có được cô.
Có nên cảm ơn Vạn Vương không nhỉ?
Suy nghĩ của hắn được kéo về khi có tiếng gọi.
- Này! Hai người làm gì đứng đó thế?
Hai người nhìn lại thì thấy bốn người, Kim Nhân, Đông Phương Khánh Vân, Tôn Vạn Ngộ, Hồ Bạch Ngân đang tươi cười vẫy tay với họ.
Vô Ưu vui mừng chạy lại bên bốn người, đã lâu rồi cô không gặp họ, cũng thấy nhớ đấy! Họ cùng dang tay lần lượt ôm Vô Ưu vào lòng, hôn hôn, vuốt vuốt.
Bị bốn người thân mật, cơ thể cô lại nổi lên dục vọng rồi, thật đúng là đáng ghét.
Đến khi cô sắp kiềm chế không nổi thì một vòng tay ôm cô vào lòng và biến mất.
Bốn người trơ mắt nhìn Vô Ưu tuột khỏi tay mà cùng chỉ về một hướng mắn.
- Lão đại chơi ăn gian!
Tề Cảnh Tuyên tươi cười, rồi lắc mình biến mất.
Trong không gian của Vô Ưu, họ không thể vào khi cô hoặc Vạn Mị không cho phép, nhưng muốn ra lúc nào cũng có thể.
Bốn người đã xuất quan, cũng đã nhớ lại ký ức 10 vạn kiếp trước, nhưng họ cũng không thay đổi cách sinh hoạt của hiện tại.
Trước đây như thế nào, thì giờ như thế ấy.
Nhưng mà lần này có khác, Vô Ưu đã bị trúng dương xuân đan nên họ chỉ cần thân mật một chút là cô sẽ biến lớn và...e hèm...họ tha hồ mà ăn.
Bấy lâu uống canh, nay được ăn thịt thì còn sung sướng nào bằng.
Họ cũng điều chỉnh thời gian trong không gian họ, nên dù có ăn cô bao lâu thì khi ra bên ngoài cũng chỉ mất vài phút.
Tề Cảnh Tuyên thì khác, hắn không ăn cô mỗi ngày như bọn họ, mà chỉ nhân lúc khi nào tâm trạng cô thất thần hoặc u buồn hoặc lãng mạn hay vui vẽ nhất, hắn mới chủ đông hôn cô rồi đưa vào không gian cho hắn ăn thôi.
Khổ nhất chính là Vạn Vương a.
Hắn không thể đến nhà Vô Ưu bắt cô đem ăn được, vì cả sáu người Vạn Mị đều lập kết giới ngăn hắn lại.
Tuy hắn rất mạnh nhưng sáu người hợp lực lại, trong đó có cả Vạn Mị thì hắn cũng chẳng thể phá nổi.
Hắn chỉ có thể đánh ngang ngữa Vạn Mị thôi.
Cho nên chỉ có thể trong tiết học ở lớp, cho cả lớp chơi trò chơi, khi chúng không chú ý sẽ bắt Vô Ưu biến mất một giây sau đó trả lại như cũ.
Chỉ có một giây ngắn ngủi không ai có thể để ý được.
Nhưng mà