Vô Ưu nghĩ mãi cũng không biết cách gì có thể giúp cha mẹ, nghe nói là cha biết luyện đan, nên cô lại mượn danh nghĩa cha nuôi gửi rất nhiều dược liệu về.
Nói là do cô bị bệnh nên gửi về cho cô bồi bổ.
Họ không biết loại nào nên cứ gửi đại tất cả thảo dược mà họ tìm được.
Trong không gian linh thủy, trong mấy lần xuyên không dược liệu đã vô số kể.
Vạn Vương cũng biết luyện đan nên không gian của hắn cũng có nhiều dược liệu, hắn sẵn sàng đem cho Vô Ưu.
Cô chỉ việc đem vào không gian linh thủy trồng lại một vài ngày, bởi vì không gian linh thủy linh khí vô cùng dày đặc, nên dược liệu trong đó cũng vô cùng tinh thuần và chất lượng thượng hạn.
Đem cho cha cô luyện đan chắc sẽ thăng cấp mau thôi.
Đến lúc đó, kẻ nào kiếp trước hại họ dù có tìm đến cũng không sợ.
Cô cũng sẽ âm thầm bảo vệ cả nhà, dù sao tinh thần lực cũng không mạnh bằng linh lực.
Nhưng dù vậy, cô cũng sẽ tìm cách hóa giải nó.
Cô đang nghĩ là, nếu cha mẹ cô có tinh thần lực thì nhất định cô cũng sẽ có, có điều cô vẫn chưa khai mở ra thôi.
Cô tin chắc một ngày nào đó cô sẽ tự khai mở được.
Cô rất tò mò, muốn biết cha mẹ làm thế nào luyện đan.
Nên rất để ý thái độ của cha, khi xem các loại thảo dược mà cô mượn danh nghĩa đưa.
Cuối cũng cũng phát hiện ánh mắt cha có sự vui mừng nhẹ.
Cô nghĩ là tối nay cha sẽ luyện đi, nên ẩn thân lén vào phòng nhìn trộm.
Cô thấy cha bắt đầu ngồi xếp bằng, xoay chiếc nhẫn cưới lấy ra một vật như một cái bếp lò, một cái đỉnh giống như đỉnh người ta xong hương.
Cô nghĩ chiếc nhẫn đó chắc là không gian trữ vật đi, chỉ có thể chứa đồ vật, không thể chứa sự sống như không gian của cô.
Vạn Mị nói đó là không gian cấp thấp nhất, cô chỉ cần dùng một vật nào đó đưa linh lực vào tạo thành một khoảng không theo ý muốn thì có thể làm được.
Tuy nhiên, với người tu tinh thần lực mà nói, đó là vật vô cùng quý trọng.
Cô chợt nhớ kiếp trước, khi xác cha mẹ cô đưa về trên tay đã không còn chiếc nhẫn nữa.
Khẳng định là đã bị bọn người đó lấy đi.
Càng nghĩ cô càng câm tức, nhưng cô đã kịp kiềm chế tâm trạng lại chờ xem cha cô luyện đan.
Cha cô đặt chiếc đỉnh lên bếp lò, vặn một cái nút giống như là cái van.
Cô cảm thấy không khí trong phòng cũng từ từ nóng lên.
Sau đó mẹ bắt đầu lựa chọn dược liệu, đưa cho cha cô.
Vô Ưu thấy cha cô không làm gì cả, chỉ ngồi xếp bằng nơi đó nhìn chầm chầm vào chiếc đỉnh.
Khi mẹ cô đưa một cây thảo dược cho cha, cha chỉ ném lên sau đó chiếc đỉnh tự mở nắp cho thảo dược bay vào rồi đóng lại.
Cứ thế tiếp tục cho đến hết thảo dược.
Cô thấy trán cha cô bắt đầu đổ mồ hôi, không phải do nóng mà như đang tập trung vào thứ gì đó.
Cô khẳng định chính là tinh thần lực, cha đang dùng tinh thần lực điều khiển chiếc đỉnh và cho thảo dược luyện trong đó.
Khoảng hai giờ sau, cha cô vặn cái nút lại.
Tiếp theo lại dùng tinh thần lực mở nắp đỉnh, bên trong bay ra một viên thuốc màu vàng khá là óng ánh.
Bay đến bàn tay cha, mẹ cô vui mừng hô.
- Chữa thương đan cấp 6, anh thành công rồi!
Cha cô mỏi mệt mỉm cười gật đầu.
Mẹ cô lấy khăn mặt lau cho cha, sau khi cha thu bếp lò và đỉnh vào nhẫn trữ vật thì được mẹ đỡ lên giường nằm nghỉ.
Chắc là đã tiêu hao nhiều năng lượng đây.
Mẹ cô mở cửa ra ngoài lấy một thau nước ấm bê vào chắc là lau mình cho cha, cô nhân dịp bỏ vào một ít linh thủy.
Sau đó, chuồn ra ngoài.
Gì chứ! Dù là cha ruột cô cũng không muốn nhìn thân thể đâu.
Mặc dù cha cô cũng rất là soái.
Trở về phòng cô mới hiện thân ra.
Ngẫm nghĩ.
"Tinh thần lực là nhìn tập trung vào một thứ thôi sao?" Rồi cô thử lấy một con búp bê, nhìn chầm chầm vào nó.
5 phút, 20 phút, 1 tiếng.
Kết quả cũng không có gì thay đổi, bèn ném sang một bên ngã mình nằm ngủ.
Thấm thoát, cũng tới nghỉ hè.
Năm nay, quỹ kinh phí của trường dư dã nên tổ chức cho giáo viên và học sinh giỏi đi Đà Lạt chơi.
Ai muốn đi thì đăng ký, học sinh khác muốn đi chỉ đóng thêm 30 ngàn thôi.
Còn phụ huynh muốn đi theo thì phải đóng thêm phí dịch vụ.
Vô Ưu cũng muốn cả nhà đi chơi nhưng cha mẹ không chịu.
Chị Linh thì trường cũng tổ chức đi nhưng là ra Nha Trang.
Em Thành còn nhỏ cha mẹ nói đi theo không tiện, nên chỉ có mình Vô Ưu đi thôi.
Dĩ nhiên, cô mà đi thì cả đám người cũng đi theo rồi.
Tề Cảnh Tuyên và Vạn Vương thì khỏi nói, bọn Vạn Mị thì ở trong không gian linh thủy tới nơi sẽ ra ngoài.
Hoặc có thể ẩn thân đi theo cũng được.
Vô Ưu dù kiếp trước hay kiếp này, cô đều bị say xe.
Cho nên cứ lên xe là theo bản năng cô sẽ ngủ cho đến khi tới chổ thì thôi.
Đó là tâm lý, không thể nào thay đổi được.
Tuy có Tề Cảnh Tuyên ngồi bên cạnh, Vạn Vương cũng được xếp chung xe nhưng cô ngủ thì cứ ngủ đừng ai cản trở.
Dám đánh thức cô, dù là ai cô cũng sẽ cho bầm dập.
Cho nên, đoàn xe cứ chạy tới nơi thì hai người mới kêu cô dậy.
Sau đó tới khách sạn nhận phòng, rồi tập hợp lại một chổ cho giáo viên dắt đi.
Tuy nhiên, Vô Ưu và Tề Cảnh Tuyên được Vạn Vương đưa đi một nơi khác, tách ra khỏi đoàn của trường.
Lý do, là Vạn Vương nói là đây là hai học sinh năm đầu tiên hắn đến trường