Đối với phản ứng của bà Nhung cô ít nhiều cũng phán đoán được, Dương Ái Vân tiếp tục nói: “Đúng là con gả thay, mong mẹ hãy chấp nhận con.”
“Chấp nhận cô? Nực cười, nếu chỉ là gả thay tôi sẽ không chấp nhận, ngay bây giờ hãy cút khỏi nhà của tôi.” Bà Nhung vốn đã không thích cô, bây giờ có cái cớ để đuổi người bà tội gì không dùng.
Dương Ái Vân biết bà không thích mình nhưng đến nỗi đuổi cô đi thì hơi quá, cô nhẹ nhàng đáp trả: “Xin lỗi mẹ, con không thể làm theo lời mẹ được, con đã gả cho Cảnh Đình rồi thì là vợ của anh ấy, ông nội cũng đã chấp nhận con, mong mẹ hiểu cho.”
“Ngay cả cô cũng muốn mang ba chồng ra dọa tôi sao?” Nhắc đến ông Sầm bà Nhung không khỏi nổi sung.
Trong nhà này bà không thích nhất chính là ông ta.
Dựa vào cái gì ai cũng có chức vị trong công ty, chỉ duy nhất Cảnh Đông con trai bà là không có.
Chưa kể ông ta còn cố tình thiên vị cho thằng mù Cảnh Đình, bà ta càng không thể chấp nhận chuyện này.
Không nghĩ bà Nhung phản ứng mãnh liệt như vậy, cô nhẹ giọng nói: "Con không có ý đó."
"Tôi không cần biết cô có ý gì, hãy cút ra khỏi nhà tôi ngay." Bà Nhung sắp mất bình tĩnh đến nơi.
Dương Ái Vân nhìn thái độ của bà Nhung cảm thấy cứ đôi co thế này cũng không phải cách, bèn nói: "Mẹ đuổi con cũng không dám ở lại, con sẽ đi nói với ông nội một tiếng, chỉ là con sợ mẹ khó xử thôi."
Đây không khác nào là lời nhắc nhở, bà Nhung nghe được tức đến xanh mặt: "Cô…"
Bà chỉ tay vào mặt Dương Ái Vân lại nhìn cô như kẻ thù: "Tốt, tốt lắm, cô muốn ăn bám nhà họ Sầm chứ gì? Được, được thôi, nhưng tôi nói cho cô biết một khi đã là con dâu của tôi thì phải nghe theo tôi sai bảo, một lời cũng không được cãi lại, cô làm được không?"
Dương Ái Vân có ông Sầm chống lưng bà không thể đuổi cô nhưng với danh nghĩa mẹ chồng bà còn không thể dạy bảo cô sao?
"Nếu những lời mẹ dạy là đúng con đương nhiên nghe theo." Lời nói của Dương Ái Vân có chút thâm ý nhưng bà Nhung lại không nghe ra, cứ cho rằng cô đã vâng phục nên lửa nóng trong người cũng hạ nhiệt một chút.
Cuối cùng, Dương Ái Vân tạm thời qua ải của bà Nhung, cô lại mang đồ đạc của mình đến phòng của Sầm Cảnh Đình.
Có điều cô lại không biết anh ở chỗ nào, bà Nhung sau một hồi răn dạy cô đã rời đi không nói thêm câu nào, những người giúp việc trong nhà thì không ai thèm quan tâm đến cô.
Mỗi lần cô mở miệng bọn họ lại giả vờ đi chỗ khác.
Không còn cách khác Dương Ái Vân chỉ có thể tự mò đường mà thôi.
Cô kéo vali lên đến tầng hai lại nhìn ngang nhìn dọc.
Ở đây có ba phòng cô không biết phòng nào vào phòng nào đành phải gõ đại một phòng.
Thế nhưng tay còn chưa gõ thì phía sau có một giọng nói vang lên: “Chị muốn làm gì?”
Dương Ái Vân quay đầu nhìn lại thì thấy thiếu niên mắc áo sơ mi cộc tay quần jean đen, cô nhận ra cậu ta, đây chính là em trai của Sầm Cảnh Đình, Sầm Cảnh Đông.
Thiếu niên này có một dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh thuần, trắng trẻo, đôi mắt có chút chớp động nghi ngờ.
Nghe nói cậu ta mới lên đại học, nhỏ tuổi nhất trong đám con cháu của gia tộc họ Sầm.
Dương Ái Vân đánh giá một chút lại nói: "Tôi tìm phòng của Cảnh Đình, cậu có thể chỉ tôi không?"
Cậu nhóc lại im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn chăm chăm vào cô, Dương Ái Vân vẫn đứng yên tại chỗ nhưng lại nói: “Cậu muốn nhìn đến bao giờ?”
“Tại sao lại là chị gả cho anh tôi, Dương Ái Linh đâu rồi?” Cuối cùng thiếu niên cũng cất tiếng hỏi.
Dương Ái Vân nhún vai: “Tôi có nhất thiết phải trả lời cậu không?”
“Nhất thiết.” Thiếu niên kiên định, cậu đương nhiên muốn biết lý do.
Nhìn điệu bộ này của thiếu niên cô như có như không lên tiếng: “Nói sao nhỉ, Ái Linh không muốn gả cho anh cậu, tôi đành phải thế chỗ.”
“Quả nhiên, chị ta là người như vậy.” Thiếu niên nắm chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Biểu hiện của cậu nhóc khá thú vị, cô lại hỏi: “Bây giờ đã chỉ phòng cho tôi được chưa?”
“Phòng anh ấy ở bên kia, còn đây là phòng của tôi.” Sầm Cảnh Đông chỉ