Bước chân của Dương Ái Vân vì tiếng gọi của con mà dừng lại một giây quay đầu nhìn thằng bé một cái, vừa vặn thấy nó vấp ngã trên mặt đất.
“Hu hu hu, mẹ ơi.”
Tiếng ngã của Nguyên Khải cũng khiến Sầm Cảnh Đình dừng bước, anh nhanh chóng quay lại nâng con dậy hỏi: “Nguyên Khải, con không sao chứ?”
“Mẹ, ba ơi, mẹ.”
Thằng bé vừa khóc vừa nói, Dương Ái Vân nhìn thấy nó đã được anh đỡ dậy rất muốn chạy đến xem xét con nhưng lại dằn lòng chạy xuống cầu thang.
Sầm Cảnh Đình nhìn bóng cô rời đi trong lòng nôn nóng không thôi, đúng lúc này đám Khải Nam cũng chạy tới nơi.
Anh nhanh chóng giao đứa bé cho hắn nói: “Trông chừng Khải Nam giúp tôi, còn nữa gọi người chặn cô gái đeo mặt nạ mặc váy xanh lại cho tôi, chỉ chặn không được làm cô ấy bị thương.”
“Vâng.” Khải Nam tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn vâng dạ làm theo.
Sầm Cảnh Đình lại vội vàng chạy theo bóng dáng người phụ nữ.
Thằng bé ở trong lòng Khải Nam liên tục nói: “Chú thả con ra, con muốn đuổi theo mẹ, mẹ đi mất rồi, chú thả con ra để con đi tìm mẹ.”
Khải Nam hoàn toàn không biết thằng bé nói gì nhưng để xoa dịu nó hắn vẫn bảo: “Được rồi, được rồi, chú đưa con đi.”
Hắn vừa ôm thằng bé đi theo Sầm Cảnh Đình vừa lấy điện thoại ra gọi cho Phong Đại cùng nhóm vệ sĩ bên dưới.
Dương Ái Vân lúc này đã chạy xuống lầu một, nơi diễn ra buổi tiệc, cô lợi dụng chen vào đám đông để đi ra ngoài, mắt thấy sắp ra đến cửa thì một đám vệ sĩ chạy tới, dẫn đầu là Phong Đại.
Hai chân cô vô thức dừng lại định rẽ vào phòng nghệ sĩ trú tạm thì giọng nói của Phong Đại vang lên: “Cô ta ở bên kia, mau bắt người lại, không để người chạy thoát.”
Giọng nói của Phong Đại đã làm kinh động đến toàn bộ mọi người, tất cả đều đưa mắt nhìn đám vệ sĩ, ban nhạc trên kia cũng phút chốc dừng lại.
Dương Ái Vân biết tình thế đang gây bất lợi cho mình, cô đang tính đường để chạy ra ngoài thì phút chốc Phong Đại dẫn đầu đám vệ sĩ bao vây cô trong một vòng tròn.
Mọi người hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra chỉ có thể trố mắt nhìn cảnh này, nhất thời không ai nói gì.
Phong Đại nhìn Dương Ái Vân không lạnh không nhạt nói: “Cô chạy không thoát đâu, chủ tịch chúng tôi đã ra lệnh bao vây nhà hàng này rồi, để không ảnh hưởng buổi tiệc tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn giơ tay chịu trói thì hơn.”
Trước lời nói của Phong Đại Dương Ái Vân chỉ cười khổ trong lòng, cô sẽ giơ tay chịu trói sao?
Tất nhiên là không rồi.
Đằng nào cũng bị bao vây rồi Dương Ái Vân cứ tiến về phía cửa lớn gặp người nào cản đường thì đánh bay kẻ đó.
Phút chốc ba tên đàn ông cao to lực lưỡng bị cô đánh ra ngoài, lại có năm người nữa đi lên Dương Ái Vân không chút chần chừ toàn nhắm vào chỗ hiểm của bọn họ mà đánh.
Phong Đại nhìn cảnh này mà hết hồn, lại thấy động tác của người phụ nữ này có chút quen mắt.
Thế nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ, bởi vì hắn biết những vệ sĩ này không phải đối thủ của cô ta.
Cho nên hắn đành phải đi lên gia nhập cùng đám vệ sĩ ngăn cô lại.
Trong đại sảnh có người phản ứng lại hét lên: “Đánh nhau, đánh nhau rồi.”
Một vài cô gái cũng kinh sợ la lên vài tiếng: “Chuyện gì, chuyện gì thế này? Sao lại đánh nhau cơ chứ.”
Bên này ông Sầm cùng Sầm Tuệ Nhi nhìn cảnh này cũng vô cùng kinh ngạc lẫn sững sờ.
Ông Sầm lập tức hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả? Phong Đại đang làm cái gì? Đây đang trong buổi tiệc còn ra thể thống gì không.”
“Ông nội, theo cháu nghĩ Phong Đại làm vậy là có nguyên do, có lẽ cô gái kia có vấn đề gì đó.” Sầm Tuệ Nhi phân tích vấn đề, bữa tiệc này của Sầm Gia vô cùng quan trọng cho Phong Đại mười lá gan hắn cũng không dám làm bừa.
Hơn nữa ban nãy cô còn nghe Phong Đại nói anh họ đã bao vây khách sạn.
Cho nên cô đoán phải có lý do nào đó anh mới làm vậy.
Lý Tuấn Phong đứng bên cạnh Thiên Thanh cũng nhíu mày quan sát tình hình, hắn thấy được cô gái kia có chút lợi hại, trong sở cảnh sát của hắn cũng có vài nữ cảnh thân thủ nhanh nhẹn nhưng so với cô gái này thì không bằng.
Cô gái tuy mặc váy nhưng đánh rất dứt khoát không chút chật vật nào, đã vậy còn một đấu năm.
Theo hắn biết thân thủ của Phong Đại không hề kém cỏi nhưng lúc này đối diện với người phụ nữ lại toàn rơi vào thế bị động, chỉ có thể phòng thủ không thể tấn công.
Thực tế, Phong Đại đúng là đang ở thế bất lợi, có thêm ba vệ sĩ kết hợp hắn cũng không chiếm được chút lợi thế nào.
“Chết tiệt, người phụ nữ này rốt cuộc là ai sao lại lợi hại như vậy chứ?” Phong Đại chửi thầm một tiếng.
Đúng lúc này Dương Ái Vân lợi dụng sơ hở của Phong Đại đánh mạnh vào bụng hắn một cú.
Phong Đại đau đớn ngã khụy xuống đất, lúc này cô cũng thuận lợi chạy ra khỏi vòng vây đi về phía cửa.
Lý Tuấn Phong âm thầm chặc lưỡi: “Người phụ nữ này ra tay cũng độc đấy.”
“Xảy ra chuyện gì? Anh không giúp một tay sao?” Thiên Thanh bên cạnh hỏi.
“Không cần tôi ra tay, bên ngoài có hơn ba lớp vệ sĩ cô gái này có giỏi hơn cũng không thể chạy thoát, hơn nữa…”
Lý Tuấn Phong chưa nói xong đã thấy bóng dáng của Sầm Cảnh Đình.
Dương Ái Vân chạy gần đến cửa lớn thì bị khựng lại bởi người đàn ông trước mặt.
Thân hình cô như muốn chao đảo, hai tay nắm chặt váy của mình.
Cô phải làm sao đây? Lẽ nào cùng anh đánh nhau? Cô đã từng chứng kiến anh đánh với người khác, thân thủ của cô có thể đối chọi với anh vài chiêu nhưng trong tình huống này cô lại không chắc.
Dương Ái Vân căng thẳng trong lòng thì Sầm Cảnh Đình bước từng bước về phía cô, càng lúc