Bệnh viện trung ương thành phố Dạ Lan.
“Vợ tôi thế nào rồi?” Sầm Cảnh Đình nhìn vị bác sĩ vừa kiểm tra cho Dương Ái Vân mở miệng hỏi, giọng điệu không giấu được lo lắng sốt ruột.
Bác sĩ tháo khẩu trang ra nhìn anh nói: “Trong cơ thể của bệnh nhân có một lượng độc khá lớn, chúng tôi còn đang phân tích kiểm tra, trước tiên chỉ có thể cho bệnh nhân chút thuốc giảm đau thôi, ngoài ra chúng tôi không thể làm gì khác.”
“Cái gì? Cô ấy bị trúng độc?” Sầm Cảnh Đình không thể tin, giống như nghe phải một tin động trời.
Bác sĩ cũng thấu hiểu sự kinh ngạc này của anh, bởi vì ngay cả ông khi kiểm tra cho bệnh nhân cũng vô cùng kinh hãi.
“Đúng vậy, chúng tôi cũng khá bất ngờ, bởi vì độc trong cơ thể cô ấy dường như rất hiếm đáng lẽ sớm tử vong rồi nhưng hình như đã được chặn độc, muốn cứu thì phải có thuốc giải đặc trị, những loại thuốc khác khó lòng mà trị được. Chúng tôi chỉ có thể phân tích trước các loại độc này sau đó mới có thể nghiên cứu chuyên sâu tìm thuốc giải cho bệnh nhân.” Bác sĩ giải thích khá cặn kẽ, có vẻ như đây là một bài toán khó với bọn họ.
Sầm Cảnh Đình chưa thể tiếp thu nổi tin tức này, người anh căng thẳng run rẩy lại cố bình tĩnh hỏi: “Bao lâu mới có thể tìm ra thuốc giải?”
“Chúng tôi không xác định được nhưng nếu không sớm tìm ra thuốc giải e là cô ấy sẽ…” Bác sĩ nói tới đây khó lòng nói hết.
Sầm Cảnh Đình cảm thấy đầu óc mình như bị sét đánh, ai nói cho anh biết cô làm sao lại trúng độc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Không cần biết dùng cách gì, phải cứu được cô ấy.” Sầm Cảnh Đình gằn giọng nói.
Bác sĩ thở dài: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Bao giờ cô ấy sẽ tỉnh?” Anh lại hỏi.
Bác sĩ cân nhắc nói: “Tùy thể trạng của cô ấy, tôi cũng không thể nói rõ được.”
Suốt một đêm Sầm Cảnh Đình túc trực bên giường bệnh của Dương Ái Vân, anh nhìn cô hết thẫn thờ lại đau lòng. Lúc này khuôn mặt cô không còn tím tái như trước nhưng vẫn còn trắng bệch.
Nhóc Nguyên Khải cũng không rời mẹ một bước, hai mắt đã díu với nhau nhưng vẫn không chịu rời đi.
Sầm Cảnh Đình không nhịn được nói: “Khải Nam, cậu đưa Nguyên Khải về trước đi.”
“Vâng.” Khải Nam tính ôm thằng bé lên thì nó giãy dụa: “Không, con muốn ở lại với mẹ, không đi đâu, hu hu hu.”
Sầm Cảnh Đình nhìn thằng bé khóc lóc quấy rối lại bảo: “Bỏ đi, để thằng bé ở lại với tôi, cậu ra ngoài trước.”
Khải Nam lại để thằng bé xuống đất, nó nhanh chóng đi đến bên giường gọi: “Mẹ, mẹ ơi.”
“Nguyên Khải ngoan, để mẹ con nằm ngủ một lát.” Sầm Cảnh Đình xoa đầu thằng bé.
Nó lại nhìn anh hồn nhiên hỏi: “Mẹ làm sao vậy ba?”
“Mẹ con chỉ mệt quá mới ngủ nhiều hơn một chút thôi, Nguyên Khải cũng đi ngủ đi, mai tỉnh dậy con sẽ thấy mẹ tỉnh.” Giọng anh trầm khàn khuyên bảo thằng bé.
Nó không xác định nói: “Có thật vậy không? Ngày mai mẹ sẽ tỉnh sao?”
“Ừm.” Sầm Cảnh Đình gật đầu, bản thân anh cũng không hề chắc chắn.
Nhóc con nghe vậy lại bảo: “Vậy con muốn ngủ cạnh mẹ được không?”
“Được.”
Anh vừa dứt lời thằng bé lại leo lên giường bệnh nằm bên cạnh Dương Ái Vân, ôm lấy cánh tay cô.
Sầm Cảnh Đình nhìn hai mẹ con lại chỉnh góc chăn vô cùng cẩn thận, nhìn khuôn mặt xanh xao, tái đi mấy phần của cô anh không khỏi đưa tay lên chạm nhẹ vào mà cô thì thào: “Ái Vân, em nhất định không được làm sao đấy, dù khó khăn cỡ nào anh cũng sẽ tìm cách cứu em.”
Anh nói trong đau lòng lẫn chua xót lại nhổm người lên hôn lên trán cô một cái, trân trọng, âu yếm.
Nhà họ Sầm.
Vì Dương Ái Vân ngất xỉu buổi tiệc cũng không được diễn ra như ý, mọi người hầu như ra về hết, Sầm Tuệ Nhi xử lý xong công chuyện thì đến chỗ ông Sầm ở bên cạnh ông.
Mười một giờ đêm Sầm Thanh Phong cũng về tới nơi, ông Sầm còn chưa ngủ, nhìn thấy hắn đã nôn nao hỏi: “Phong à, Ái Vân sao rồi cháu, con bé rốt cuộc bị làm sao?”
“Ông nội, chị dâu bị trúng độc, tình hình không khả quan lắm.” Sầm Thanh Phong nói, trông có vẻ mệt mỏi.
Ông Sầm vừa nghe lập tức kinh sợ: “Làm sao, làm sao con bé lại trúng độc cơ chứ, chuyện là thế nào?”
“Ông nội, cháu cũng không rõ nữa, theo kết quả kiểm tra độc tính khá mạnh có thể nguy hiểm đến tính mạng.” Sầm Thanh Phong trầm trọng nói.
“Còn, còn nguy hiểm đến tính mạng sao?” Ông Sầm không thể tin được.
Những tưởng con cháu đoàn tụ đã yên bề không còn chuyện gì nữa, nào ngờ lại còn xảy ra cơ sự này.
“Vậy, vậy có thể cứu con bé không?”
“Cháu cũng không chắc nữa, chị dâu trúng độc mà không phải là bệnh nào khác, y học hiện đại cũng khó lòng cứu chữa, chỉ có thể xem xét tình huống tìm thuốc giải thôi.” Sầm Thanh Phong thở dài trong lòng, bạn nãy hắn đã nói chuyện với vài vị bác sĩ chuyên ngành, xác suất tìm được thuốc giải hơi khó, hơn nữa cần vài loại thuốc hiếm để điều chế thuốc giải, bọn họ có tiền cũng khó mà tìm được những loại thuốc này.
Ông