“Bà Kim Nhung tôi khuyên bà không nên lùi nữa, phía sau chính là vách đá.” Lý Tuấn Phong cách bà ta ba bước thì đứng tại chỗ không tiến lên nữa.
Bà Nhung nghe vậy nhìn ra phía sau, lập tức run sợ hướng Sầm Cảnh Đình gào lên: “Cảnh Đình, cứu mẹ đi con, mẹ không muốn bị bắt.”
Sầm Cảnh Đình nghe bà ta kêu gào tên mình thì hít sâu một hơi thâm trầm nói: “Bà gây ra tội nào thì phải đền tội nấy, tôi không thể giúp bà.”
Nghe những lời này Bà Nhung như dại ra, phẫn hận quát: “Sao mày có thể nói ra câu máu lạnh vô tình như thế? Tao là mẹ mày đấy, là người dứt ruột đã sinh ra mày, mày lại muốn dồn mẹ mình vào bước đường cùng sao?”
Sầm Cảnh Đình nghe lời này chỉ cảm thấy có vị đắng tràn ngập trong lòng, Dương Ái Vân nắm lấy tay anh nhìn bà Nhung nói: “Kẻ máu lạnh chính là bà, bà làm ra bao nhiêu chuyện có lỗi với Cảnh Đình không xin lỗi anh ấy một câu còn nói anh ấy dồn bà vào chân tường.
Chính bà tự đẩy mình vào con đường này mới đúng, bà đừng có trách ai.”
“Không, tao chẳng làm gì sai cả, tất cả là do mày, do mày mà Cảnh Đình không còn nghe tao nữa.
Đúng, chính là do mày, tại mảy cả, sao mày không chết đi, đồ xui xẻo.” Đến phút này bà Nhung cũng không muốn nhận lỗi lầm về mình, liên tục đổ tội cho người khác.
“Bà im đi.” Sầm Cảnh Đình đã cố tình im lặng làm ngơ nhưng nghe mẹ mình trù vợ chết đi thì anh đã không còn nhịn được nữa tức giận gằn giọng.
Bà Nhung giật mình một cái nhưng rất nhanh lại tiếp tục nói: “Tao không im, mày dựa vào đâu bắt tao im, cả mày nữa, mày cũng đáng chết.
Không! Cả nhà họ Sầm đều đáng chết, tại sao chúng mày không chết hết đi, từ đầu đến cuối tao chẳng làm gì sai cả, tất cả những điều này chúng mày đều đáng phải nhận, tao không sai, không sai, là chúng mày ép tao, ông trời cũng không thể nói tao sai.”
Bà ta ngửa mặt lên trời hét lên điên cuồng.
Lúc này bầu trời quang đãng bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm lớn, giây tiếp theo có một tia sét đánh thẳng xuống người bà Nhung.
Thân hình bà ta phút chốc cứng đơ, hai mắt trợn ngược lên, không để bà ta kịp hiểu chuyện gì hay nói thêm câu nào thì cả thân mình cứ thế ngã ngửa ra sau, rơi tự do xuống dưới.
“AAA….
Không.” Từ dưới vực sâu vọng lên tiếng hét thảm thiết của bà Nhung.
Sự việc xảy ra bất ngờ chẳng ai kịp phản ứng, ngay cả Lý Tuấn Phong đứng gần đó chỉ biết nhìn thân hình bà Nhung rơi xuống, hai mắt cũng tỏ vẻ không thể tin.
Lại có một tiếng sấm vang lên rung chuyển trời đất.
“Mẹ.” Sầm Cảnh Đình hai mắt giãn ra cũng chỉ kịp lẩm bẩm trong miệng một tiếng.
Kết cục thế này anh hoàn toàn không nghĩ đến.
“Đình.” Dương Ái Vân nhìn hai mắt anh đờ đẫn thì ôm lấy anh an ủi, cô biết dù anh có giận hay hận mẹ mình thì trong lòng anh bà vẫn là mẹ, người mẹ mà anh kỳ vọng chút tình thương từ khi sinh ra đến giờ nhưng chưa bao giờ có được.
Lúc này không gian trở lại yên tĩnh, bầu trời yên ả như chưa từng có một tia sét nào đánh xuống.
Sầm Cảnh Đình chỉ biết nhìn vào hư vô, nói: “Bà ấy đi rồi sao?”
“Bà ấy đi rồi, Đình, chúng ta về nhà nhé.” Dương Ái Vân ôm lấy anh thì thào, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng bần thần này của anh chút nào.
Bên này Lý Tuấn Phong đi bắt người cuối cùng không bắt được ai lại chứng kiến một màn kinh dị thế này, hắn cũng không thể nói được cảm xúc hiện tại của mình là gì.
Đây gọi là nhân quả báo ứng sao?
Màn đêm buông xuống, tiếng côn trùng kêu lên chi chít, đoàn xe lần lượt rời khỏi đèo Sương Mù trở lại thành phố Dạ Lan.
Mười giờ đêm ông Sầm vẫn không ngủ mà chờ ở phòng khách biệt thự phía Đông, mấy người khác trong nhà cũng vậy.
Thế nên lúc này phòng ốc đều sáng trưng mà mặt ai cũng có vẻ căng thẳng.
Bọn họ đã sớm nhận được tin tức Nguyên Khải bị bắt cóc cho nên người nào cũng không thể ngồi yên một chỗ.
Đợi thêm một lúc nữa bên ngoài mới nghe thấy tiếng xe dừng trước biệt thự, ba bốn người trong phòng cùng nhau bước ra xem, vừa vặn nhìn thấy Sầm Cảnh Đình ôm con xuống xe, theo đó còn có Dương Ái Vân cũng được anh dìu xuống.
Nhìn thấy bọn họ cả nhà an tâm thở phào nhẹ nhõm, ông Sầm lên tiếng: “Cảnh Đình, Ái Vân, các cháu không sao chứ? Còn Nguyên Khải nữa, ba đứa thế nào rồi, đã xảy ra chuyện gì?”
Ông Sầm dường như nôn nóng hỏi dồn dập, sắc mặt của Sầm Cảnh Đình lại vô cùng trầm lặng khiến ai nấy cũng hoang mang.
Dương Ái Vân đành phải lên tiếng: “Ông nội, Minh Tường và mẹ chồng cháu đều rơi xuống vực rồi.”
Ông Sầm nghe điều này sững sờ vài giây không biết phải nói gì, Sầm Tuệ Nhi và Sầm Thanh Phong cũng chỉ biết nhìn nhau, tin này với bọn họ mà nói không phải tin buồn nhưng hiển nhiên cũng chẳng phải tin vui gì.
“Ông nội, chúng cháu xin lỗi đã khiến mọi người lo lắng, trước tiên ông và mọi người trở về nghỉ ngơi đi ạ.” Giữa không khí trầm lặng Dương Ái Vân nhìn mọi người nói, giờ này không thích hợp nói năng cái gì cả.
Sầm Tuệ Nhi phản ứng đầu tiên cũng nhìn ông bảo: “Chị dâu nói đúng, ông nội, cháu đưa ông về nghỉ ngơi.”
“Được, các cháu, các cháu cũng nghỉ ngơi sớm đi, có gì ngày mai lại