Thiên Thanh có vẻ trầm ngâm nhưng vẫn nói: “Lý Tuấn Phong đã nói với em tình cảm của hai người như keo sơn không ai có thể tách ra, em không tin nên muốn kiểm nghiệm điều đó.”
“Vậy kết quả kiểm nghiệm của cô thế nào?” Dương Ái Vân nâng mi hỏi.
“Em đã thấy rõ rồi.” Thiên Thanh thở dài: “Thực ra lúc chị trở về em đã muốn từ bỏ tình cảm với anh Cảnh Đình.
Có điều biết chị trúng độc khó cứu em lại không cam tâm, em muốn thử lần cuối nhưng xem ra đã thất bại, em thua chị rồi.”
Dương Ái Vân cười khẽ: “Trong tình yêu không có thắng hay thua đâu cô gái, quan trọng cô có tìm đúng người hay không mà thôi.”
“Tìm đúng người sao?” Cô gái đưa mắt nhìn cô đầy nghi hoặc.
Dương Ái Vân giải biện: “Đúng vậy, yêu đúng người thì sẽ hạnh phúc, yêu sai người sẽ đau khổ, thậm chí còn khiến bản thân mình tệ hại hơn.”
“Như em sao?” Thiên Thanh như chợt hiểu ra cười hỏi, không khí của hai người đột nhiên hài hòa hơn.
Dương Ái Vân cũng cười: “Không, cô không tệ, thực ra mà nói cô cũng không yêu Đình như cách cô từng thể hiện, một cô gái sống lâu ở nơi không có người lần đầu tiên gặp người đàn ông vừa đẹp trai vừa khí chất không khỏi có chút rung động nhất thời.
nhưng đó chưa đủ để nói lên một tình yêu.
Nhưng cũng vì đây là rung động đầu đời nên cô không cam tâm từ bỏ cũng là chuyện dễ hiểu.”
Thiên Thanh nghe vậy cười khổ hỏi: “Em biết chị đang an ủi em, chẳng lẽ chị không ghét em sao?”
“Nếu cô biết mình không thể có được nhưng vẫn dùng mọi thủ đoạn để có tôi mới ghét cô.” Dương Ái Vân chân thành nói.
Cô gái nhìn cô sững người hai giây khi định thần lại thì sảng khoái nói: “Chị đúng là khiến người khác vừa ghét vừa thích.”
“Như nhau thôi mà.” Cô cũng thở nhẹ một hơi nhún vai.
Buông bỏ xong nút thắt trong lòng Thiên Thanh dùng giọng điệu bình thản nhìn cô bảo: “Được rồi, điều kiện một không được em sẽ đổi sang điều kiện hai.”
“Điều kiện hai?” Dương Ái Vân chăm chú lắng nghe.
Cô gái đột nhiên cười tươi từ tốn mở lời: “Em muốn có một người chị gái.”
Dương Ái Vân nghe được điều này kinh ngạc khó tin, Thiên Thanh lại hỏi: “Chị đồng ý chứ?”
Kinh ngạc qua đi cô lại đối diện với cô gái ngẫm nghĩ: “Em gái sao? Cũng không tệ.”
“Ái Vân, Ái Vân, em sao rồi.” Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra, người đàn ông hốt hoảng chạy vào trong.
Nhìn thấy hai người phụ nữ anh chạy lại ôm người trên giường lạnh mắt nhìn người ngồi trên ghế: “Sao cô lại đến đây?”
“Em đến khám bệnh cho chị ấy.” Thiên Thanh thản nhiên nói, sự xuất hiện của anh mặc dù khiến cô bất ngờ nhưng chỉ một chút mà thôi.
Sầm Cảnh Đình nghe điều này nhíu mày nhấn mạnh: “Khám bệnh.”
“Em có thể giải độc cho chị ấy nhưng em cũng có điều kiện và chị ấy đã đồng ý với rồi.” Thiên Thanh học điệu bộ cười đầy ý tứ nhìn anh.
“Điều kiện, điều kiện gì?” Âm điệu của Sầm Cảnh Đình trầm đi mấy phần, sắc mặt cũng trở nên kém hẳn.
Ấy thế mà Thiên Thanh lại nói một câu làm anh điếng người: “Chính là nhường anh cho em.”
“Không đời nào, cô đừng mơ.” Sầm Cảnh Đình phản ứng vô cùng mãnh liệt, gằn lên từng chữ một.
Anh lại nhìn người trong lòng hỏi: “Ái Vân, em nói đi.”
Dương Ái Vân đối diện với anh thần thái có chút thay đổi, trầm buồn đáp: “Ừm, em