Nhìn Sầm Cảnh Đình bước xuống xe Dương Ái Vân cũng theo xuống.
Khi đến bậc thềm anh chợt dừng lại, dường như không chắc chắn cho lắm, thấy vậy Dương Ái Vân len lén nắm lấy tay anh.
Không thể không nói hành động của cô lại càng khiến anh sững sờ, cô lại tự nhiên nói: “Đói bụng quá, mau chóng vào nhà ăn cơm thôi.”
Cô bước từng bước thật chậm rãi để Sầm Cảnh Đình có thể bước theo, anh đứng hình một chút, trong lòng ngũ vị tạp chất lại theo từng nhịp chân của cô mà đi.
Ngày thường anh cũng theo nhịp của vệ sĩ nhưng là tự mình đi, không có nắm tay ai thế này.
Chiều hôm nay anh được người phụ nữ này nắm tay suốt quá trình đi, cảm giác có cái gì đó khó nói nên lời, anh vậy mà cũng không giằng tay cô ra, đây là như thế nào?
Ở nhà họ Dương, Dương Ái Linh ngồi bên mẹ mình tỏ ra cáu kỉnh: “Sao mẹ phải gặp chị ta chứ?”
“Mẹ cũng không muốn gặp nó đâu, nhưng vì công ty của ba con thì đành vậy.” Sau cuộc gặp gỡ chiều này bà Tuyết đã có toan tính trong lòng.
Thấy con gái của mình bí xị thì hỏi: “Hôm nay con sao thế? Từ khi về đến giờ lúc nào cũng bày ra vẻ mặt này là sao?”
“Mẹ không biết đâu, hôm nay con gặp Dương Ái Vân, chị ta lại cố tình làm hỏng chuyện tốt của con.” Dương Ái Linh nhắc đến chuyện này càng thêm bực bội.
“Chuyện là thế nào?” Bà Tuyết cũng hơi cau mày.
Dương Ái Linh kể lại chuyện chiều nay lại tố tội Dương Ái Vân cố tình quyến rũ Sầm Hạo Nhiên của cô ta.
Bà Tuyết càng nghe sắc mặt càng âm trầm, Dương Ái Vân này đã gả đi rồi không bớt chuyện lại còn vướng vào mấy chuyện xui xẻo, xem ra phải giải quyết tận gốc con bé xúi quẩy này mới được.
“Được rồi, để mẹ tính, mà con đấy, đừng quá vội vàng, đối với đàn ông phải như gần như xa mới thành công.
Nhớ! Phải để đàn ông khụy gối trước mặt con chứ đừng bi lụy vào đàn ông, biết chưa.” Bà Tuyết có chút cao ngạo nói.
Dương Ái Linh lại hỏi: “Nhưng con tiếp cận anh ấy còn không được thì làm sao như gần như xa.”
“Con ngốc quá, thiếu gì cách chứ, lại đây mẹ bảo.” Bà Tuyết thì thầm vào tai của Dương Ái Linh vài câu, cô ta vừa nghe vừa sáng mắt.
“Con biết rồi, mẹ đúng là tuyệt vời.”
………..
Bên này khi hai người Dương Ái Vân bước vào phòng khách bà Nhung đã ngồi trên sô pha không biết từ lúc nào, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Dương Ái Vân không khỏi lên tiếng chào hỏi: “Con chào mẹ, chúng con mới về ạ.”
Bà Nhung nhìn hai người nắm tay đi vào càng thêm lạnh lùng không vui, giọng nói cũng nhạt đi vài phần: “Về rồi thì lại đây tôi có chuyện muốn nói, cả Cảnh Đình nữa, con cũng đến đây đi.”
Dương Ái Vân vẫn nắm tay Sầm Cảnh Đình chưa buông, đi đến trước mặt bà Nhung thì dừng lại.
Suốt đoạn đường chỉ có mấy bước mà tâm tình của Sầm Cảnh Đình đã lên xuống mấy lần.
Đối với người mà anh gọi là mẹ suốt 28 năm anh chưa từng có một cảm giác chân thật nào.
Mỗi lần hai mẹ con đối diện đều xa cách, lạnh nhạt, không hề có tình mẫu tử.
Khi hai người ngồi xuống ghế bà Nhung vẫn chưa nói lời nào, Dương Ái Vân không nhịn được lên tiếng hỏi: “Không biết mẹ gọi chúng con có chuyện gì?”
“Dương Ái Vân, cô có biết tội của mình hay chưa?” Bà Nhung vừa mở miệng giọng nói vô cùng sắc bén.
Nghe vậy Dương Ái Vân có chút kinh ngạc lẫn trầm tư, từ sáng đến giờ cô ra ngoài thì có tội gì?
“Không biết con dâu có tội gì?” Cô điềm đạm hỏi.
Bà Nhung chợt cười lạnh: “Cô không biết sao mà còn hỏi? Cô giải thích thế nào về chuyện gả thay của mình? Vì muốn làm dâu nhà họ Sầm mà dám lén lút tự lên kế hoạch hoán đổi cô dâu, lừa dối cả nhà chúng tôi, cô nói mình đáng tội gì đây?”
Hóa ra lại là chuyện này, Dương Ái Vân không mấy kinh ngạc nhưng không hiểu vì sao bà lại nói mình lên kế hoạch, chuyện này có gì đó không đúng.
Dù sao cô cũng đã thừa nhận mình gả thay cho mẹ chồng