Dương Ái Vân nghe người đàn ông giãi bày cũng thấy xót xa cho anh, cô tiến tới ôm lấy anh vào lòng, khẽ nói: “Được rồi, đừng nói nữa, anh đã làm rất tốt rồi.”
Sẩm Cảnh Đình cảm nhận được vòng ôm ấm áp lại vô cùng chạnh lòng, giọng cũng lạc đi vài phần: “Tốt sao? Vậy tại sao tôi không được bà ấy công nhận?”
“Bà ấy không công nhận anh thì đã sao? Chỉ cần anh làm đủ tốt sẽ có người công nhận nỗ lực của anh.”
“Người khác sao? Tôi không cần.” Từ nhỏ đến lớn anh chỉ làm đề mẹ nhìn thấy, bà ấy không muốn nhìn anh còn làm cho ai xem?
“Tôi biết.” Dương Ái Vân thở dài, xem ra chấp niệm của người đàn ông này với mẹ mình lớn hơn cô nghĩ.
Sầm Cảnh Đình trở nên mơ hồ: “Cô thì biết cái gì chứ?”
“Tôi biết Sầm Cảnh Đình lúc nhỏ là một cậu bé chăm ngoan, học giỏi, tấm gương của nhiều bạn học.
Sầm Cảnh Đình khi trưởng thành lại trở thành một người đàn ông chững chạc, thành công, làm gì cũng không sợ thất bại, khiến ai cũng ghen tị đỏ mắt.” Dương Ái Vân chậm rãi nói từng lời một, bàn tay vuốt ve mái tóc của anh.
Sầm Cảnh Đình như được an ủi, anh cũng gục hẳn vào người cô, Dương Ái Vẫn vỗ nhẹ anh bảo: “Hãy ngủ đi, ngày mai sẽ tốt thôi.”
“Tốt sao? Mỗi ngày trôi qua chỉ là một ngày vô vị mà thôi.” Sống trong bóng tối anh chẳng thấy có gì tốt cả.
Người đàn ông này lại suy nghĩ tiêu cực rồi, cô lại tiếp tục an ủi: “Đừng nghĩ như thế, ngày nào cũng có vui khổ của ngày đó, quan trọng anh sẽ tiếp nhận nó thế nào.”
Sầm Cảnh Đình dần chìm trong suy nghĩ của riêng mình, trước nay chưa có ai nói với anh những lời như vậy, xung quanh anh chỉ là những lời mỉa mai, dè bỉu, thậm chí là nhục mạ.
Chỉ có cô mới nói cho anh biết cuộc sống này vẫn còn ánh dương để anh hướng tới.
………….
Phía tây thành phố Nam Sơn, mặc dù đèn đóm sáng trưng nhưng đã không còn ai ra đường.
Sầm Tuệ Nhi giải quyết xong công việc thì tự mình rời khỏi nhà hàng năm sao, cô chưa về khách sạn mà muốn đi dạo một chút, người bạn thân duy nhất đã đi gặp bạn trai nên không ai đi cùng cô, vệ sĩ cũng bị cô đuổi đi.
Sầm Tuệ Nhi chỉ muốn dạo phố một mình, không muốn ai làm phiền.
Cô chưa giải quyết xong chuyện ở đây thì mẹ đã gọi điện đến nói chuyện ở nhà.
Chuyện ông Sầm chuyển cổ phần cho Dương Ái Vân đã khiến bà Lê đứng ngồi không yên nên bà ta không chờ được đã gọi điện cho con gái.
Sầm Tuệ Nhi nghe mẹ mình kể lể không biết bao nhiêu điều, khiến cô chỉ muốn bỏ đằng sau tất cả chạy trốn khỏi vũ trụ này.
“Tuệ Nhi, con nói gì đi, chúng ta phải làm sao? Vốn tưởng Sầm Cảnh Đình mù rồi thì loại bỏ được một đối thủ nào ngờ chui đâu ra một Dương Ái Vân, ông nội con không biết có tính toán gì lại đưa con nhỏ đó cổ phần, chúng ta phải nghĩ kế sách vẹn toàn mới được.” Giọng nói của bà Lê vô cùng cay cú.
Sầm Tuệ Nhi chỉ có thể thở dài trong lòng: “Mẹ đừng nhạy cảm như vậy, ông nội chỉ chuyển nhượng 5% thôi cũng không phải 50%, với 5% đó chị dâu không thể làm gì cả.”
“Hừ, con nghĩ đơn giản quá rồi, hôm nay 5% ngày mai rất có thể là 50%, có khi Sầm Gia lại rơi vào tay Dương Ái Vân lúc nào không hay.” Bà Lê suy nghĩ vô cùng xa xôi.
Sầm Tuệ Nhi day day trán chẳng biết phải nói với mẹ mình thế nào, mắt thấy có một chiếc ghế đá không khỏi ngồi xuống nghỉ chân, cô mà nghe mẹ nói không biết đến khi nào mới xong.
“Ông là người sáng suốt sẽ không làm ra chuyện đó, hơn nữa nhà họ Sầm nhiều người như vậy cũng chưa đến lượt một người ngoài.”
“Nói thì nói thế ai mà biết thế nào, đúng rồi, bên con khả quan không? Dự án đó thành hay bại?” Bà Lê cũng biết chuyện ông Sầm lấy dự án lần này để trao chức tổng giám đốc, cho nên vô cùng quan tâm.
“Còn đang tiến hành,