Trở về phòng bệnh cô lại thấy vẻ mặt suy tư của Sầm Cảnh Đinh, bên ngoài anh giống như là mặc kệ mọi chuyện nhưng cô biết anh vẫn để ý lời nói của ông Sầm.
“Cảnh Đình, ăn chút cháo đi, đây là cháo ông Từ mang đến.
” Dương Ái Vân đến bên anh bảo, tay lại mở hộp đựng cháo ra, bên trong có khá nhiều cô múc một ít ra chén trước rồi lấy thìa khuấy khuấy cho nguội.
Sầm Cảnh Đình cũng ngửi thấy mùi cháo, lần này anh vô cùng ngoan ngoãn để cô đút từ thìa cho mình, nhìn anh nghe lời như vậy cô có chút không quen lại trêu.
“Không ghét ăn cháo nữa sao?”
“Cô không bị thương chứ?” Sầm Cảnh Đình lại hỏi một câu ngoài lề, mà câu hỏi này cũng khiến Dương Ái Vân đứng hình mấy giây.
Cô thử hỏi: “Anh đang quan tâm tôi sao?”
“Không có.
” Sầm Cảnh Đình hơi nghiêng mặt đi, cũng chẳng hiểu sao mình lại thốt ra câu này, anh tự nhủ đây không phải là quan tâm, anh chỉ buột miệng hỏi bừa mà thôi.
Dương Ái Vân hiểu anh sẽ không thừa nhận, trong lòng lại có chút vui sướng cố ý nói: “Thực ra tôi cũng xém chút bị rắn cắn.
”
“Cô bị rắn cắn, ở đâu? Đã kiểm tra hay chưa?” Sầm Cảnh Đình hỏi dồn dập, anh không hề hay biết lời nói của mình có bao nhiêu lo lắng.
Dương Ái Vân lần nữa sửng sốt, cô cười thành tiếng: “Vậy mà nói không quan tâm tôi, Cảnh Đình, anh đếm xem nãy giờ anh hỏi bao nhiêu câu.
”
“Dương Ái Vân, cô đùa bỡn tôi?” Nghe cô cười sắc mặt anh đen lại.
“Tôi không có, tôi chỉ bảo xém chút bị rắn cắn thôi chứ có bảo bị rắn cắn đâu, chưa gì anh đã cuống cuồng rồi.
” Dương Ái Vân tinh ranh nói.
Sầm Cảnh Đình nghẹn khuất: “Cô…”
“Lúc đó cũng may có anh, nhưng mà lần sau anh đừng làm vậy nữa, dùng tay không bắt rắn rất nguy hiểm.
Vì vậy, Cảnh Đình, hứa với tôi sau này đừng làm thế nữa, tôi đã rất lo lắng anh có biết không?” Dương Ái Vân thâm tình nhìn anh, giọng điệu cũng ân cần hơn mọi khi.
Nghe những lời này anh chấn động, trong lòng như có ngàn con kiến lướt nhẹ qua tim, lại kìm lòng hỏi: “Dương Ái Vân, cô thật sự lo cho tôi sao?”
“Anh còn hỏi câu này được à? Nếu không lo cho anh tôi đã ném anh cho lũ rắn kia rồi.
” Dương Ái Vân hết nói nổi người đàn ông này, không ngừng trừng mắt với anh mặc cho anh không nhìn thấy.
Ấy vậy mà người đàn ông này lại nói một câu muốn ăn đòn: “Sao cô không làm như vậy đi.
”
“Anh, anh có được bình thường không đấy, anh thích làm mồi cho rắn lắm hay sao?” Giọng nói của cô vô cùng tức giận.
Sầm Cảnh Đình cảm thấy tia ấm áp len lỏi, anh thâm trầm nói: “Dương Ái Vân, cảm ơn.
”
“Cái, cái gì?” Dương Ái Vân sững người mấy giây.
“Anh, anh đang cảm ơn tôi sao?”
Nghe được giọng điệu kinh ngạc của cô anh hỏi: “Có gì lạ sao?”
“Ừ, bình thường anh sẽ không nói những câu thế này.
” Đây đúng là chuyện lạ ngàn năm có một, anh làm cô cảm thấy khó tin.
“Tôi chỉ muốn biết sao cô không bỏ chạy.
” Sầm Cảnh Đình chuyển chủ đề.
“Chạy? Đó không phải tác phong của tôi, tôi thích đương đầu với nguy hiểm hơn, cũng thích chinh phục những điều khó, trong đó có anh.
” Dương Ái Vân không bỏ qua cơ hội rắc thính của mình, lần đầu cô ngỏ ý theo đuổi một người nên phải dốc toàn tâm toàn lực chứ.
Sầm Cảnh Đình không hiểu tâm tư nhỏ này của cô, anh bất chợt hỏi: “Là vì ông nội tôi sao?”
“Ông nội?” Dương Ái Vân ngờ ngợ ra điều gì đó lập tức sầm mặt: “Sầm Cảnh Đình, đừng nói với tôi anh lại nghi ngờ hành động của tôi đấy nhé?”
Sầm Cảnh Đình im lặng, Dương Ái Vân không đút cháo cho anh nữa mà đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh, đối diện với anh lạnh lùng nói: “Tôi biết anh chẳng dễ dàng gì tiếp thu tôi, nhưng thay vì nghi ngờ tại sao anh không thử cảm nhận những điều tôi làm, anh lúc nào cũng nghĩ rằng tôi có mục đích mới tốt với anh, cho dù tôi không có mục đích thật cũng sẽ vì cách suy nghĩ của anh mà trở nên có mục đích.
Anh có hiểu không?”
Lần này Dương Ái Vân không nhún nhường anh nữa, cô phải để người đàn ông này hiểu ra lẽ phải mới thôi.
Sầm Cảnh Đình bị cô nói vậy dường như cũng bắt đầu suy nghĩ, Dương Ái Vân khoanh tay nhìn anh, mãi không nghe được lời đáp trả mới nói: “Nếu anh thấy tôi có mục đích vậy thì tôi sẽ cách xa