Hai ngày sau Sầm Cảnh Đình cũng được xuất viện, mà trong hai ngày này tập đoàn Sầm Gia cũng có vài việc bị thay đổi.
Giám đốc Ngô bị sa thải Sầm Gia bắt đầu phân bổ người mới thế vào vị trí của ông ta.
Sầm Tuệ Nhi và Sầm Hạo Nhiên đồng thời đưa bản kế hoạch của mình cho ông Sầm trước thời gian quy định.
Nhìn hai bản dự án đều tốt như nhau ông Sầm cảm thấy vô cùng phiền não, trán cũng nhăn nheo cả lại, tạm thời bỏ hai bản dự án qua một bên, bắt đầu suy tính.
Phòng giám đốc 1.
“Bản dự án cũng đã được đưa đến rồi chắc hẳn chủ tịch sẽ sớm ra quyết định trong nay mai thôi.
” Phó giám đốc ngồi trên ghế salon nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa tự tin nói.
Người đàn ông cầm điếu thuốc chưa châm trên tay nghe người kia nói cười nhạt: “Không nhanh vậy đâu.
”
Vị phó giám đốc tinh thần đang lên lại căng thẳng nói: “Lẽ nào ông cụ còn hy vọng vào Sầm Cảnh Đình sao?”
Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng châm lửa không nói gì, đúng là ông nội hắn vẫn còn nhiều kỳ vọng cho người anh họ kia.
Phó giám đốc đập bàn một cái: “Ông cụ đúng là thiên vị ra mặt, chúng ta có cố gắng thế nào cũng không bằng một tên mù sao?”
“Nếu anh họ tôi không mù, khả năng đã là chủ tịch của Sầm Gia.
” Người đàn ông hút một hơi bâng quơ nói.
“Giám đốc, tôi nghĩ chúng ta nên ra con át chủ bài rồi.
” Thần sắc của vị giám đốc kia vô cùng kiên quyết.
Sầm Hạo Nhiên bên cạnh vẫn chưa nói gì, hắn một mực giữ bộ mặt âm trầm, chẳng ai đoán ra trong lòng hắn có toan tính gì.
Văn phòng giám đốc 2.
Sau khi đưa bản dự án cho ông Sầm xong xuôi Sầm Tuệ Nhi thở ra một hơi như trút được gánh nặng, thế nhưng người bên cạnh cô lại không như vậy.
“Tuệ Nhi, cậu nói xem chúng ta sẽ thắng chứ.
”
“Thắng thua với tớ không quan trọng, dẫu sao chúng ta đã làm hết mình rồi.
” Sầm Tuệ Nhi nhàn nhạt trả lời.
Trúc Liên nghe vậy càng thêm suốt ruột: “Bên phía Sầm Hạo Nhiên không biết có kế hoạch gì, bọn họ lại còn có nhiều người trợ lực chúng ta cần phải có biện pháp dự phòng, hay là cậu hãy chấp thuận lời đồng ý của Minh Khang.
”
“Trúc Liên, tớ hiểu tâm ý của cậu, việc gì tớ đã làm hết sức tớ sẽ không hối tiếc dù kết quả thế nào đi nữa, vị trí tổng giám đốc này tớ buộc phải có nhưng sẽ không dùng thủ đoạn để lấy, càng không nhờ vả người khác.
” Sầm Tuệ Nhi âm trầm nói.
Lúc đến Nam Sơn cô tình cờ gặp Triệu Minh Khang, hắn là người từng theo đuổi cô thời đại học, cũng là người có tiếng trong giới truyền thông, khi biết cô đang thực hiện dự án Nam Sơn hắn đã đề nghị dùng truyền thông để dập những lời đồn không hay về khu đất kia, hỗ trợ cô trong dự án lần này.
Quả thật Sầm Tuệ Nhi cũng đã tìm đến năm đơn vị truyền thống cho dự án này nhưng không ai muốn làm.
Dường như bọn họ đều là người của Sầm Hạo Nhiên nên năm lần bảy lượt từ chối khéo cô.
Chỉ có Triệu Minh Khang đồng ý giúp nhưng lại đi kèm với điều kiện, cô phải trở thành vị hôn thê của hắn.
Sầm Tuệ Nhi từ đầu luôn không thích người này lại càng không dùng điều kiện để đánh đổi nên đã từ chối.
Hơn nữa cô cũng tin tưởng và bản kế hoạch của mình.
Trúc Liên lại không cho như vậy, cô nàng nói: “Tuệ Nhi, lẽ nào cậu vẫn còn tình cảm với người kia, cậu nên nhớ hắn ở phe địch thù với cậu, hai người không thể…”
“Trúc Liên, tớ biết mình phải làm gì, bây giờ tớ chỉ chuyên tâm cho công việc không có thời gian nói đến chuyện tình cảm.
”
Cô nói vậy chắc Trúc Liên cũng hiểu, trong lòng cô chuyện tình cảm gì đó dường như chẳng còn quan trọng nữa.
Trúc Liên nhìn vẻ mặt kiên quyết của Sầm Tuệ Nhi muốn nói cái gì lại thôi.
Biệt thự phía đông nhà họ Sầm.
Trong phòng tắm Sầm Cảnh Đình ngồi trong một chiếc bồn lớn đầy bọt xà bông, nửa trên để trần nửa dưới được quấn bởi một cái khăn.
Dương Ái Vân ngồi bên ngoài dùng khăn tắm kỳ cọ cho anh, ban đầu còn rất nghiêm túc nhưng nhìn đến thân hình của anh bàn tay cô lại có vẻ không thành thật, thi thoảng vô ý cố tình sờ soạng một chút.
Trong lòng không khỏi tấm tắc thân hình này sờ rất thích, làn da vừa săn chắc vừa