Sầm Cảnh Đình cũng nghe ra được ý vị trong câu nói của cô, nói: “Tôi và Phong Đại chỉ nói chuyện cần thiết.
”
Ý anh là mình và Phong Đại ngoài chuyện cần ra thì không nói thêm câu dư thừa nào.
“Tôi biết, cũng đâu có hoài nghi gì các anh, anh đâu cần phải vội vàng phân trần như vậy, trừ phi hai người thật sự có cái gì đó anh mới….
” Dương Ái Vân không bỏ qua một cơ hội nào trêu đùa người đàn ông này.
“Cô đừng nghĩ linh tinh.
” Sầm Cảnh Đình nhăn mày đáp trả, không biết trong đầu người phụ nữ này sao lại có những suy nghĩ khác người như thế.
“Anh biết tôi nghĩ gì sao?” Dương Ái Vân đi tới bên cạnh Sầm Cảnh Đình tự nhiên khoác tay anh hỏi.
Sầm Cảnh Đình nhà nhạt nói: “Không biết.
”
“Hừm, bỏ đi, anh lại đây, tôi có chuyện muốn nói.
” Dương Ái Vân kéo anh ra bên giường, vui đùa xong rồi thì phải nói đến chuyện chính.
Sầm Cảnh Đình theo cô ngồi xuống cạnh giường sắc mặt lại có chút trầm trọng, dường như đoán được cô chuẩn bị nói chuyện gì.
Dương Ái Vân ngồi bên cạnh anh, trước tiên nhìn sắc mặt của anh sau đó mới nơi: “Ông nội gọi tôi qua đó đã giao cho tôi một trọng trách.
”
“Trọng trách gì?” Anh cũng kết hợp hỏi.
“Ông muốn tôi quyết định vị trí tổng giám đốc, Cảnh Đình, anh biết đấy, tôi không hiểu gì về chuyện này, thế nên…” Cô nói một nửa thì dừng lại.
Sầm Cảnh Đình không nghe cô nói nữa thì hỏi: “Thế nào?”
“Anh có thể giúp tôi thực hiện trọng trách này không?” Dương Ái Vân không quen ấp úng nên nói thẳng, hai mắt dõi theo biểu hiện của anh.
Sầm Cảnh Đình đanh mặt nói: “Liên quan gì đến tôi?”
Quả nhiên anh thờ ơ mặc kệ, cô cũng không chịu thua mà nói: “Cảnh Đình, anh đừng lạnh tanh như thế, ông nội đưa cho tôi hai bản dự án của Sầm Hạo Nhiên và Sầm Tuệ Nhi, bảo tôi hãy phân tích rối đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng anh xem tôi ngoài đàn và đánh đấm ra thì một chút chuyện thương trường đều không biết làm sao mà phân với tích, anh không thể giúp tôi sao?”
“Tôi không muốn quan tâm những chuyện này, ông nội bảo cô chọn cô tùy ý chọn là được.
” Dù vậy Sầm Cảnh Đình cũng không muốn dính líu đến chuyện này, anh hiểu ông nội đang có ý đồ gì.
“Anh cũng biết đâu có đơn giản như vậy, nếu không ông cũng chẳng đưa tôi mấy bản dự án này, Cảnh Đình, ông xã, tôi chỉ có mình anh, anh còn không chịu giúp tôi biết tìm ai? Nhà họ Sầm các anh tại sao hết người này đến người nọ lại cứ làm khó một cô gái nhỏ như tôi chứ.
” Dương Ái Vân ngồi hẳn lên giường sà vào lòng anh ủy khuất nói.
Mấy cô gái nhỏ không phải hay xài chiêu này sao? Cô cũng muốn thử một chút xem người đàn ông này sẽ phản ứng thế nào.
Sầm Cảnh Đình cảm nhận được người phụ nữ đang làm rộn trong lòng anh, anh khó lòng ngồi yên: “Dương Ái Vân, nói chuyện được rồi đừng có làm rộn.
”
“Chỉ hỏi anh một câu anh có giúp hay không?” Dương Ái Vân ôm lấy cổ anh kiên quyết không rời.
“Tôi đã nói không…” Sầm Cảnh Đình còn chưa nói xong môi đã bị lấp kín, anh cảm nhận được bờ môi mềm mại cùng hương dâu trong miệng Dương Ái Vân.
Trên đường về cô đã ngậm một viên kẹo mút hương dâu mùi trong miệng vẫn còn lưu lại nên Sầm Cảnh Đình cảm nhận rõ ràng, anh đứng hình mấy giây, cứ ngỡ Dương Ái Vân sẽ làm tới nhưng cô cũng chỉ là tạm thời khóa môi anh không cho nói, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
“Sầm Cảnh Đình, anh nói không một lần tôi hôn anh một lần, đến khi nào anh đồng ý mới thôi, anh muốn thử không?” Dương Ái Vân giải hoạt nói với anh.
Sầm Cảnh Đình không nghĩ cô chơi chiêu này, anh không vui bảo: “Tôi nói rồi tôi sẽ không…”
Một lần nữa Sầm Cảnh Đình bị chặn môi lại không thể nói hết câu, Dương Ái Vân nói là làm không để anh có cơ hội phản bác.
Lần này cô không những hôn còn cắn khẽ môi anh một cái, Sầm Cảnh Đình tê dại nhíu mày, đến khi cô rời đi anh mới hậm hừ nói: “Dương Ái Vân, cô gan thật đấy, còn dám cắn tôi?”
“A, tôi hơi dùng sức, làm anh chảy máu rồi, để tôi giúp anh lau.
” Dương Ái Vân