Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1877


trước sau

Chương 1877

Anh đưa tay lên sờ trán của cô: “Em không có phát sốt đúng không?”

“Không có, là do em lo lắng suy đi nghĩ lại nhiều lần lắm rồi mới đưa ra được quyết định như vậy.”

Cô dựa vào ghế sofa, vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình: “Đứa nhỏ chỉ là một trang giấy trắng vừa mới mở ra, nếu như được dạy dỗ tốt thì sẽ trở thành một người tốt lương thiện, còn nếu như dạy dỗ không tốt thì sẽ bị toan tính quấn thân . Nếu như cứ đặt đứa nhỏ ở bên cạnh Kiều An, đợi khi nó lớn lên nhất định sẽ trở thành kẻ thù của em và con, trăm phương nghìn kế muốn trả thù chúng ta. Nhưng nếu như tụi nó được em nuôi dưỡng thì sẽ khác, em sẽ làm cho tụi nhỏ biết phân biệt thiện ác rõ ràng, hiểu rõ đại nghĩa, tương lai còn có thể trở thành phụ tá đắc lực của Kiến Diệp nữa kìa.”

Cô còn chưa dứt lời, đã bị anh búng vào trán: “Con của người khác, chẳng lẽ còn cần em đến nuôi dưỡng hay sao?”

Cô che trán lại, cực kỳ oan ức: “Cái gì mà con của người khác chứ, không phải là hạt giống của anh hay sao? Mặc dù anh không muốn thừa nhận nhưng chuyện bị người ta trộm giống là sự thật. Tới khi hai đứa con trai kia trưởng thành thì cũng sẽ tìm tới anh nhận thân thích mà thôi.”

Lục Lãnh Phong sắp ngất, đây là cái logic gì vậy, vì sao anh đã hao hết miệng lưỡi đi giải thích rồi mà cô vẫn còn chưa chịu tin tưởng đây?

“Người phụ nữ ngốc nghếch này, rốt cuộc anh còn phải nói với em bao nhiêu lần nữa, đó không phải là con của anh. Hạt giống tốt như của anh bộ dễ trộm lắm hay sao?”

“Bộ rất khó à? Không phải anh ở khách sạn Hildon đã từng bị người ta dễ dàng trộm hết một lần rồi à.” Cô bĩu môi.

Anh duỗi cánh tay cứng như sắt của mình ra, như cũ vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo cô vào trong ngực anh: “Anh thấy ngoại trừ em ra, không một người phụ

nữ nào có thể có được cái bản lĩnh này. Anh cũng không tin cùng một buổi tối trong ngày lại có thể có hai người phụ nữ đưa đồ ăn từ bên ngoài bước vào tầng mười hai của khách sạn Hildon.”

“Cho dù là em thì đứa nhỏ kia cũng đã bị anh tự tay bóp chết rồi.”

Lời này của cô cũng chỉ là buộc miệng nói ra, không có đi qua não bộ.

Anh lại giống như trúng phải một gậy buồn bực, bả vai run rẩy kịch liệt, biểu cảm giận dữ trên mặt dần dần bị một loại bi ai không thể diễn tả bao phủ. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đây là vết sẹo đau đớn nhất trong lòng của anh, vĩnh viễn đều không có cách nào chữa lành lại được, lời nói của cô chẳng khác gì một lần nữa rắc muối lên trên vết sẹo của anh, khiến cho anh đau đớn thống khổ.

Anh đi tới quầy rượu, rót một ly rượu cocktail không độ, sau đó đứng ở trước cửa sổ.

Mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh lùa vào, thổi rối mái tóc đen thẫm của anh.

Cô ý thức được bản thân đã nói sai lời rồi, có chút hối hận.

Đúng là cô đã nói phải chuyện không nên nói.

Thật ra thì đứa trẻ vẫn còn sống, đã được Hứa Nhã Thanh cứu, nhưng cô không nghĩ sẽ nói cho anh biết, tính thật giả của phần giám định thân thích kia làm cho cô có chút không biết phải theo ai, cũng không biết phải làm sao bây giờ.

“Ma Vương Tu La, em chỉ tiện miệng nói ra mà thôi, anh đừng để ở trong lòng.”

Lục Lãnh Phong ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch ly rượu: “Trong chuyện này anh cũng không trông chờ vào việc có thể nhận được sự tha thứ từ em, bởi vì ngay cả anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.” Giọng nói của anh hết sức khàn đặc, giống như vết thương bị hun nóng mà đau đớn khổ sở.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện