Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 312


trước sau

Chương 312

Có điều, rốt cuộc anh thích đàn ông, hay là phụ nữ.

Cô có chút mơ hồ rồi.

Lẽ nào bức ảnh đó là giả, tính hướng cũng là giả sao?

Chính là vì muốn dọa Hy Mộng Lan chạy sao?

Sau bữa tối, Tư Mã Ngọc Như đưa Hy Nguyệt lên lầu chuẩn bị.

Dáng vẻ và khí chất của Hy Nguyệt, bất kỳ son phấn nào cũng là dư thừa.

Cô ta chỉ trang điểm nhẹ cho cô.

Khi Hy Nguyệt đi xuống tầng, cả sảnh lớn dường như đều phát sáng.

“Oa, chị dâu đẹp quá.” Lục Sênh Hạ vỗ tay.

Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như nhìn nhau, khóe miệng nở nụ cười sâu.

Con dâu mà ông chọn cho con trai mình sao có thể nhầm được.

Gương mặt Lục Kiều Sam co rút lại, trong mắt lóe lên tia ghen tỵ.

Mẹ nhỏ thật là tọc mạch, tại sao phải chuẩn bị quần áo cho cô ta chứ?

Nên để cô ta mặc đồ mua trên mạng hoặc là đồ mặc lại để xấu hổ, chịu đựng sự chế nhạo mới đúng.

Cô rt cầm cốc cà phê trên tay đi qua: “Cũng rất đẹp.”

Cô ta giả vờ đánh giá Hy Nguyệt, tùy tay hất cà phê lên người cô.

Hy Nguyệt đã có phòng bị từ sớm, nhanh chóng tránh đi, nhưng vẫn có mấy giọt cà phê văng vào váy.

Tư Mã Ngọc Như kêu lên: “Kiều Sam, con muốn gây sự vô lý đến bao giờ chứ?”

“Mẹ nhỏ, là không cẩn thận thôi.” Lục Kiều Sam giả vờ vô tội.

“Kiều Sam không phải là cố ý, mau cởi ra đi, để người làm đi giặt một chút.” Bà Lục vội vàng giải vây cho con gái, sợ Lục Vinh Hàn ở bên

cạnh tức giận.

“Giặt cái gì chứ, cô ta mặc cũng không đẹp, đổi sang một bộ khác phù hợp với khí chất quê mùa của cô ta đi.” Lục Kiều Sam cong môi.

Hy Nguyệt cười nhẹ: “Không sao, chị cả cũng không phải là cố ý, con lên trên lau đi một chút.” Cô quay người lên tầng.

“Cà phê rất khó rửa sạch, chị cả là cố ý. Sợ rằng chị dâu đến vũ hội sẽ cướp mất ánh đèn sân khấu của chị ấy.”

Lục Sênh Hạ cong môi, chạy đến trước mặt bố mình: “Bố ơi, tâm lý của chị cả càng ngày càng đáng sợ, đợi con lớn rồi, con xinh đẹp hơn chị cả, trẻ hơn chị ấy, chị cả nhất định sẽ ghen tỵ với con, muốn giết con mất.”

Sắc mặt Lục Vinh Hàn trầm xuống, lớn giọng gọi quản gia, bảo ông ta thu toàn bộ quần áo và đồ trang điểm mới của Lục Kiều Sam lại.

“Sau này con muốn mua, thì tự tiêu tiền của chính mình đi.” Không cả ngày đều treo tâm tư của mình trên những thứ đồ này thì sẽ không tác yêu tác quái nữa.

“Mẹ.” Lục Kiều Sam ôm vai bà Lục, gào khóc, thu mất quần áo mới của cô, ý chính là muốn cô mặc đồ cũ đi, điều này không khác gì muốn giết cô.

Bà Lục xoa đầu cô ta, không dám nói gì, dù sao cô ta cũng là người trước.

Khi Hy Nguyệt xuống tầng thì trên váy cô đã có thêm mấy viên pha lê che đi vết bẩn.

Vị trí của những viên pha lê này được đính rất tinh xảo, vì thêu hoa trên gấm vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện