Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 368


trước sau

Chương 368

Mỗi động tác của anh đều chính xác va chạm vào điểm nhạy cảm của cô, khiến cô sinh ra khoái cảm nguyên thủy nhất.

Đây là bản năng của cơ thể và là kết quả của sự kích động adrenaline.

Cô ấy không thể kiểm soát được.

Cô cơ hồ không phân biệt được, mình sẽ chết trong sợ hãi, hay là sẽ chết trong hưng phấn.

Trong bóng tối, cô dường như nhìn thấy một cái bóng trôi qua.

Đó có phải là Thời Thạch không?

Đó có phải là Thời Thạch không?

Nghe nói người ta ở lại, sẽ nhìn thấy người thân đã mất, bọn họ đến đón người thân rời đi.

Có phải cô ấy cũng sẽ chết, vì vậy Thời Thạch đến đón cô không?

Cô thực sự muốn đi với anh, đi đến một thế giới vô tư, không bao giờ phải bị chà đạp bởi ma quỷ.

Nhưng cô không thể, cô còn phải sống, còn phải cứu Tiểu Phi.

Thời Thạch, em xin lỗi, em không thể đi với anh.

Cô lắc lắc đầu, gạt đi những giọt nước ở khóe mắt, buộc ý thức mơ hồ của mình phải tỉnh táo lại.

Lục Lãnh Phong xuyên qua bóng tối mà nhìn chằm chằm vào cô.

Con nhím nhỏ quật cường, thật có thể nhẫn nhịn, dĩ nhiên không nói một tiếng!

“Hy Nguyệt, đây chỉ là mới bắt đầu, tôi đã nói rồi, sẽ để cho cô nếm thử hương vị của 18 tầng địa ngục.” Anh gầm nhẹ một tiếng, phóng thích vào trong cô.

Đây quả thật chỉ là khởi đầu, anh ta còn có rất nhiều cách tra tấn cô, hạ nhục cô!

Cho dù xương cốt của cô cứng rắn hơn

nữa, gai có sắc nhọn hơn nữa, cũng nhất định không chịu nổi.

Hy Nguyệt giống như một con búp bê bị đùa giỡn, bị ném xuống đất, trên người phủ đầy mồ hôi, cả người tựa hồ chỉ còn lại một tí linh hồn.

Bàn tay của Lục Lãnh Phong duỗi ra, ấn công tắc ở cửa và đèn trên trần nhà được thắp sáng.

Cô giống như một con cá thiếu nước, nhìn vào đèn, hít thở từng ngụm không khí, để bình phục nhịp tim sắp dừng.

“Thích cảm giác này sao?” Anh bước qua, ngăn chặn ánh sáng, để cơ thể cô một lần nữa rơi vào bóng tối.

Cô khó khăn nuốt nước miếng, làm ẩm cổ họng khô khốc, sau đó cực mất sức nói ra mấy chữ: “Tôi có thể đi được không?”

Anh nóng nảy nắm lấy gáy cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sau này lời nói của tôi, một chữ cũng không được quên! ”

“Biết rồi.” Cô lộ ra biểu tình nghịch lại ngoan ngoãn, nhưng dưới lông mi cúi thấp ẩn giấu một cỗ quật cường hoang dã không thể thuần phục

Thân thể của cô có thể nhượng bộ anh ta, nhưng trái tim cô, linh hồn của cô ấy sẽ không bao giờ.

Anh hừ lạnh một tiếng, kéo cửa đi ra ngoài.

Cô đứng dậy và cuộn tròn ở góc.

Cô vẫn chưa có sức mạnh để đứng dậy và cần thời gian để bình tĩnh lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện