Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 402


trước sau

Chương 402

Chẳng lẽ ở địa phương này, người đàn ông kia, còn có cái gì đáng để cô lưu luyến sao?

Không, không có, cũng không thể có.

Cô kiên quyết phủ nhận điều đó.

Rời đi là lựa chọn tốt nhất của cô.

Hứa Nhã Thanh đợi cô ở trước cửa.

“Tôi có một căn biệt thự bí mật ở vùng ngoại ô, cô dọn tới đó ở lại trước đi.”

“Cảm ơn anh, đợi làm thủ tục xong, tôi sẽ lập tức trở về Giang Thành.” Cô thấp giọng mà nói.

Anh liếc mắt nhìn cô từ gương chiếu hậu, muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn lại, đổi thành một câu: “Cô biết lái xe không? ”

“Biết.”

Cô gật đầu: “Tôi có bằng lái xe, lúc trước tôi cũng có giúp người ta đưa hàng. ”

“Chiếc xe này giao cho cô đó.”

Biệt thự của Hứa Nhã Thanh ở một nơi hẻo lánh trong vùng ngoại ô, bốn phía không có hàng xóm, chẳng trách lại gọi là biệt thự bí mật.

Trong biệt thự có một người giúp việc, bình thường đều là cô ấy trông coi nơi này.

“Cô có gì cần thì đều có thể tìm Hoa Nhi, cô ấy là quản gia toàn năng đó.” Hứa Nhã Thanh mỉm cười.

“Có thể có chỗ ở là tốt lắm rồi, cảm ơn anh, Hứa Nhã Thanh.” Cô nói với lòng biết ơn.

Hứa Nhã Thanh nhún nhún vai, ánh mắt anh ta ôn nhu như nước, giọng điệu dịu dàng ấm áp: “Về sau đừng có gọi cả họ cả tên của tôi nữa, quá xa cách rồi, gọi tôi là Nhã Thanh

đi, được không? ”

Cô hơi mím môi, khẽ gật đầu.

Thật ra nhà họ Lục vẫn có người mà cô lưu luyến, chính là bà cụ Lục và Lục Sênh Hạ.

Buổi sáng, cô hầm một phần canh mang qua bà cụ Lục.

Lục Sênh Hạ đi theo bố chồng và mẹ đi ra ngoài, không biết khi nào mới trở về.

Có lẽ cô không có cách nào để nói lời tạm biệt với cô bé rồi.

Cô muốn trước khi rời đi lại đi thăm bà cụ Lục một lần.

“Bà nội, hôm nay cháu hầm canh sườn đậu tương cho bà này.” Cô mỉm cười, cực lực cố gắng giữ bộ dạng thoải mái.

Cô cho rằng bà cụ không biết, thật ra bà cụ đã biết hết rồi.

Ở nhà họ Lục, không có chuyện gì là bà không biết cả.

Chỉ cần là xảy ra một chuyện trọng đại nào đó thì đều sẽ có người báo cáo lại cho bà.

“Con gái, một mình ở bên ngoài, có quen không?”

Bà cụ nói một câu với giọng trầm thấp, làm cho cô kịch liệt chấn động.

“Bà nội.”

“Bà thật không ngờ Lãnh Phong thông minh như vậy, cũng sẽ rơi vào tay một người phụ nữ.” Bà cụ thở dài nặng nề.

Hy Nguyệt đưa bát canh cho bà, một tia thê lương lặng lẽ xẹt qua trong mắt cô: “Bà nội, qua vài ngày nữa, cháu sẽ trở về Giang Thành, không thể đến thăm người được nữa rồi. ”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện