Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 505


trước sau

Chương 505

“Yên tâm đi, anh sẽ thoát khỏi cô ta, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ngu xuẩn không có đầu óc mà thôi.” Vẻ mặt Tần Nhân thiên trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Anh ta vô cùng chán ghét, chỉ dựa vào chỉ số thông minh của cô ta, không đấu lại được anh ta.

Hy Nguyệt thở dài thườn thượt một hơi, cô muốn thoát khỏi ma chưởng của Lục Lãnh Phong thì khó khăn rồi.

Ly hôn không thành, như một nữ tu bị nhốt ở nơi không người, cả đời cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.

Cũng may Hứa Nhã Thanh nguyện ý giúp cô cứu Phi, ít nhất là khiến cho lòng cô không còn vướng bận nữa.

Thật ra cô ở nhà họ Lục cũng không mong ước cái gì, cô chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, nhưng một yêu cầu nho nhỏ này cũng không cách nào đáp ứng được.

Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam ở đây, cô sẽ không có một ngày yên ổn cả.

Ngay lúc này, Lục Lãnh Phong gửi tin nhắn đến, ước chừng bây giờ anh đã quay trở về nhà họ Lục rồi, thấy cô không có ở nhà, anh phát cáu rồi.

“Lập tức, cút về đây.”

Cô thực sự muốn block anh, nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt u ám mà đáng sợ của anh khi bị chọc giận, sống lưng cô lạnh toát, vẫn là nhịn lại được.

“Em phải đi rồi, Lục Lãnh Phong giục em trở về.”

“Tối nay có buổi họp mặt, em có đến không?” Anh ta nói.

Cô nhún nhún vai, chuyện này cô có nghe Lục Kiều Sam nói rồi, hình như cô ta và Hy Mộng Lan cũng đi.

Cô thì thôi đi, tham tiệc tối hai lần rồi, bị xấu mặt hết hai lần, cô đã trở thành trò cười của cả giới thượng lưu rồi, cô đã có ác cảm với tiệc tối rồi.

Hơn nữa Lục Lãnh Phong cũng sẽ không đưa cô đi cùng, chắc là sẽ

đưa Hy Mộng Lan đi.

Cô chỉ có thể làm anh mất mặt mà thôi.

“Em không đi đâu, Lục Lãnh Phong không hy vọng em sẽ đi.”

“Anh đến đón em, tối nay anh muốn chính thức thông báo với mọi người chúng ta là anh em kết nghĩa. Từ nay về sau, anh có thể quang minh chính đại chăm sóc cho em rồi. Lục Lãnh Phong và Lục Kiều Sam không quản được.” Anh ta nói một cách trang trọng và nghiêm túc.

Cô mở to mắt nhìn anh ta, cô không phải là người có thể tùy tiện, yên tâm thoải mái mà tiếp nhận sự giúp đỡ từ người khác, bởi vì một số chuyện không thể báo đáp được, rất có thể cô sẽ mang nợ cả đời.

Cô không muốn đến chết vẫn còn mang trên lưng món nợ tình nặng nề.

Vốn dĩ cô chấp nhận sự giúp đỡ của Hứa Nhã Thanh là vì anh ta không giống vậy, anh ta là người đàn ông đầu tiên trong đời cô.

Tuy anh ta cực kỳ giống Thời Thạch, nhưng dù sao cũng không phải là Thời Thạch, cô nhất định phải phân biệt rõ ràng, không thể lúc nào cũng nhầm lẫn.

“Nhân Thiên, anh không cần đối tốt với em như vậy, bởi vì em không có khả năng cũng đối với anh tốt như vậy đâu.”

Đôi mắt thâm thúy của Tần Nhân Thiên lóe lên một cái: “Không phải anh muốn đối tốt với em, là Thời Thạch nhờ anh chăm sóc cho em, nếu không phải anh ấy cho anh cảm ứng này, làm sao anh có thể mơ thấy chuyện trước đây của hai người được chứ?”

Khóe miệng cô hiện lên một nụ cười buồn bã: “Thời Thạch đã đi rồi, làm sao có thể cho anh cảm giác được cơ chứ? Sở dĩ anh mơ thấy những thứ đó là bởi vì anh đã từng trải qua.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện