Trong phòng trang điểm, người ra người vào tấp nập, không khí ồn ào mà vui vẻ, náo nhiệt.- "Phu nhân thật xinh đẹp."- Một người phụ nữ trang điểm nhìn cô gái trong gương không khỏi cảm thán nói.
Cô không trả lời, chỉ nở một nụ cười thật tươi. Mái tóc được ép thẳng, sau đó thì búi lên, lỗ tai, cổ đều đeo những trang bị xa xỉ đắt tiền, nhìn vào thấy thật chói mắt.
Cô nhìn mình trong gương, cũng chưa bao giờ thấy mình đẹp như vậy. Bây giờ thì cô cũng đã hiểu cái câu "Người đẹp vì nhung vì lụa", người khác đều nói ngày bước vào lễ đường là ngày hạnh phúc nhất đời con gái, bây giờ cô cũng cảm nhận được, sự ấm áp lan truyền khắp tứ chi.
Nhìn bạn tốt hạnh phúc như vậy, nỗi niềm trong lòng Lãnh Nhi không khỏi vỡ òa, nước mũi nước mắt tèm nhem nói: "Oa, Lệ nhi, bạn thật xinh đẹp, hôm nay mình làm phù dâu cho bạn, không phải là lép vế sao, sẽ chẳng có trai đẹp nào ngó ngàng tới mình, thật là đau lòng...ô...ô"
Cô dở khóc dở cười, mím môi nói với bạn tốt: "Bạn đang khen hay chê mình vậy?"
Lãnh Nhi ngừng ngay động tác nước mắt nước mũi với bạn thân, cười hihi nói: "Đương nhiên là khen bạn rồi."
Đúng lúc ấy, từ cửa phòng, một bé trai, một bé gái chạy vào, ôm chầm lấy cô.
- "Mama, thật xinh đẹp a, tiểu Thư cũng muốn xinh đẹp như mama. . ."- Cô bé ôm chân cô, ngước đôi mắt to tròn long lanh lên nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn chu lên khen ngợi. Hôm nay tiểu Kì mặc một bộ váy công chúa màu trắng tinh khôi, nhìn giống như bản sao của mẹ mình, thật thu hút những ánh nhìn của người khác.
- "Sau này bảo bối sẽ giống như mẹ."- Cô cúi người xuống, ôm hai đứa bé vào lòng, vuốt ve.
- "Vậy sau này con sẽ giống ai!?"- Giọng điệu của tiểu Kì vang lên, trong đó có chứa chất bao nhiêu sự ngây ngô, vừa nói xong thì cả phòng liền bật cười, cô híp mắt nói với con trai:"Con sẽ giống baba."
Quả thật, hôm nay tiểu Kì rất giống như một người đàn ông thu nhỏ nha! Cả người mặc một bộ âu phục, đôi mắt to tròn, cái má phúng phính, đôi môi đỏ hơn con gái, nhìn thật giống hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Nhìn cặp đôi long phượng nhà cô, ai cũng chỉ muốn ôm vào lòng mà cưng nựng!
Sắp đến giờ hành lễ, từ cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng giày bước đi nặng nề.
- "Ông chủ, phu nhân sắp ra rồi ạ, ngài đợi thêm chút nữa."- Một người trang điểm phía ngoài thấy anh đến liền thông báo. Nhưng dường như anh vẫn không nghe thấy, vẫn bước tiếp đi vào.
Anh phẩy phẩy tay, mọi người nhất thời đều lui ra ngoài, nhưng trong lòng ai cũng thầm nghĩ: Chỉ còn ba mươi phút nữa là bắt đầu, chẳng lẽ ông chủ không cần tiếp khách?
- "Mình ra ngoài trước!"- Lãnh Nhi nói với giọng điệu ranh mãnh, đi ra ngoài còn ngước đầu lại cười, xong, lại còn vẫy tay. Đây, vốn là cái hành động gì chứ? Cô còn chưa kịp giữ bạn tốt ở lại thì cửa phòng đã đóng chặt, khiến mặt mày cô rất là bất đắc dĩ.
Trong phòng quen tiếng ồn ào nhất thời im ắng, chỉ còn lại gia đình nhỏ bốn người.
Cô lo lắng quá, tự trấn an lòng mình: "Hai đứa nhỏ ở đây, chắc hẳn Ranniel không dám làm gì đâu!"
Trong tròng mắt anh ấm áp như có lửa