* Chương cuối này có kết cục giống như truyện "Vợ cũ bị câm của tổng tài bạc tình", kết thúc mình không suy nghĩ nhiều, lại ấn tượng với kết thúc của truyện này, nên đem luôn làm kết cục của truyện mình.
- "Đây là hình ảnh bảo bối của anh chị."- Bác sĩ niềm nở báo tin cho cô và anh.
- "Nhìn kìa, nó đang động đậy."- Cô thích thú híp mắt chỉ vào màn hình, anh cũng cười rất tươi, ngồi bên cạnh ôm vai cô.
- "Đây là một bé trai, tất cả kiểm tra đều bình thường, đúng với tiêu chuẩn của một bé trai bảy tháng tuổi."- Bác sĩ nói xong liền đưa cho cô tờ khám thai.
Cho đến khi ra ngoài phòng bệnh cô vẫn còn tủm tỉm cười nhìn vào tờ giấy.
- "Đi thôi, về nhà rồi xem tiếp."- Anh chau mày nhìn cô, cô dám để ý cái tờ giấy đó hơn anh?
Kể từ sau ngày hôn lễ ấy cô và anh đã trở về Pháp định cư.
Cha, mẹ, chồng yêu thương, bảo bối ngoan ngoãn, một tiểu thiên thần chuẩn bị chào đời, tất cả mọi thứ của cô gói trọn trong từ "Hạnh phúc viên mãn."
*** Bốn tháng sau ***
- "Oaoaoaa."- Giọng của một bé trai vỡ òa, một gia đình nào đó cũng vỡ òa vì hạnh phúc.
- "Chúc mừng gia đình, là một bé trai khỏe khoắn, đáng yêu."- Bác sĩ vui mừng nói.
- "Bảo bối, em thật giỏi."- Anh cầm tay cô, vui mừng nói
- "Tên của em bé sẽ là Cung Vũ Bảo Bối."- Bà Cung trầm ngâm nói, vừa nói vừa dùng tay lật từng trang sách: "Từ điển đặt tên." - một quyển sách cực kì cũ kĩ.
(*) Họ "Justin" của Ranniel mình sẽ dịch thành Cung,
Thần thánh ơi, cô không thích cái tên này mà. Cô đang định mở miệng từ chối thì anh đã nhanh hơn một bước, chau mày từ chối: "Không được."
Bà Cung chần chừ một lúc, hỏi lại: "Sao vậy?"
- "Trùng tên."
- "Trùng tên thì không được, tên cháu ta nhất định phải là độc nhất vô nhị!"
"Cung Vũ Bảo Bối" - Cái tên như thế này mà cũng trùng được ư?
Khoan đã!
Tiểu bảo bối....tiểu bảo bối...tiểu bảo bối....
(_ _")
- "Hôm qua con vừa mới gọi cái tên này!" - Anh bình thản nói.
Cô lập tức liên tưởng, hôm qua, trước nữa. . .
Cô trừng mắt với cái người đang cười "cực kì nhã nhặn" kia. . .
Anh híp mắt nhìn cô. . .
Cô liền véo một cái vào hông anh.
Anh trừng mắt nhìn cô, lực đạo của cô không hề nhẹ, với người khác có khi đã phải kêu lên rồi chứ.
- "Tối nay về anh sẽ trừng phạt em."- Anh cúi xuống gần tai cô, gặm, mút, hơi thở nóng phả vào tai khiến cô bất giác không rét mà run!
Trừng phạt vào buổi tối!
*** Ba năm sau ***
Trên đường cái của Trung Quốc, mọi người đều chú ý đến một bé trai tầm năm, sáu tuổi và một bé gái khoảng gần bảy tuổi đang dắt một chú chó đi dạo. Hai đứa bé đều có đôi mắt to, màu xanh lục, môi trái tim chúm chím. Cô bé có lông mi dài đến kinh ngạc, mái tóc đã dài đến hơn sau lưng, màu nâu, không hề giống nhuộm, dường như là con lai. Chú bé có đôi má phúng phính, mũm mĩm, rất đáng yêu. Nhìn hai đứa bé mặc như thế kia, đều biết là những đồ đắt tiền, chưa kể đến con chó lông xù kia là một trong những loài chó cực quý, không phải cứ có tiền liền mua được!
Cũng có những người định tiến lại gần hỏi sao hai bé đi một mình, lại nhìn thấy chú chó to lớn kia, liền sợ hãi mà tránh xa!
- "Tiểu Thư, Yan, đi đâu tìm ba bây giờ?"- Tiểu Hy cầm tay chị gái, ngồi bệt xuống vỉa hè, ngây ngô hỏi.
- "Tiểu Thư không biết."- tiểu Thư cũng ngơ ngác không kém.
- "Gâu." - Yan sủa lớn một tiếng.
Chống cằm suy nghĩ hồi lâu, cô bé liền nhìn thấy một cửa hàng bánh bên kia đường, mắt sáng nhìn về phía chú chó và tiểu Hy, liền hỏi: "Tiểu Hy, Yan, hai đứa có muốn ăn bánh không?" Vừa nói cô bé vừa chỉ vào cửa hàng bên kia đường.
- "Có có."- Tiểu Hy gật gật đầu mà không hề suy nghĩ.
- "Gâu! Gâu!"
- "Vậy là đồng ý đúng không? Ngồi đây nhé, để chị đi mua!"- Đợi cho em trai và Yan ngồi xuống, tiểu Thư cẩn thận chạy sang bên kia đường.
Cô bé chạy vào cửa hàng, kiễng chân lên nhìn cô bán hàng, to giọng nói: "Cô ơi, cho con ba phần bánh ạ."
Cô bán hàng đã để ý cô bé này khi cô bé đang ngồi thẫn thờ ở bên ria đường, không nghĩ đến cô bé sẽ vào mua bánh, liền cúi người xuống, hỏi cô bé: "Con muốn mua bánh sao?"
- "Vâng ạ."- Cô bé hồn nhiên đáp lời, còn mỉm cười một cái, để lộ ra hàm răng trắng và đôi má lúm đồng tiền, nhìn vào ai cũng muốn nhéo cho một cái.
- "Vậy cô bé có thể nói cho cô biết con tên gì không?" - Cô bán hàng mở tủ lấy bánh socolate, ngọt giọng dỗ dành.
Cô bé suy ngẫm một lúc rồi kết luận: "Ông bà gọi con là tiểu bảo bối, pama gọi con là tiểu Thư, anh trai gọi con là cục cưng, em trai gọi con là chị gái, Yan gọi con là Gâu Gâu ạ!"
- "Chà, nhiều như vậy sao? Con có thể nói họ tên đầy đủ của con là gì không?"- Cô bán cửa hàng ngạc nhiên, không sợ người ngoài lại trả lời lưu loát đến vậy, chắc chắn ba mẹ là người thành công.
- "Cung Vũ Kì Thư ạ."- Ồ, bán hàng không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên, quả nhiên ba mẹ là người thành đạt, đại tiểu thư nhà họ Cung, cô có phúc mới được gặp cô bé đáng yêu như thế này!
- "Đây, tặng cho con nhé!"- Cô bán hàng liền gói hai chiếc bánh lại cho tiểu Thư.
Cô bé lắc đầu, tỏ ý không phải. Liền giơ tay lên, đặt tay mình vào tay cô, rồi sau đó cầm túi bánh chạy vụt ra ngoài, trước khi ra còn không quên nói: "Con chào cô ạ!"
Cô bán hàng liền mở tay ra, là tiền, với lại, số tiền này quá nhiều so với hai chiếc bánh ngọt, cô cũng chỉ định tặng cho cô bé, chứ không có ý định lấy tiền!
- "Con ơi, quay lại...."- Cô ngẩng đầu lên định gọi cô bé thì đã không thấy, nhìn ra ngoài cũng đã thấy em trai cùng con chó đi rồi, cô cũng đành cất tiền vào, lắc đầu rồi tiếp tục công việc.
Vừa đi trên đường, hai chị em vừa nhấm nháp, chẳng mấy chốc đã gần hết chiếc bánh, cô bé liền chìa chiếc bánh sắp hết cho Yan, nghiêm túc dặn dò: "Mama nói không được lãng phí đồ ăn, nên mày phải ăn thật sạch nhé!"
- "Gâu!"- Yan vui vẻ vẫy đuôi, còn miệng không ngừng gặm nhấm chiếc bánh.
Cô bé đang định đi tiếp thì liền nhìn thấy một chiếc váy sau tấm kính, liền kéo Tiểu Hy và Yan đi theo. Chiếc váy màu xanh lục, kèm theo một chiếc mũ và đôi giày nhỏ màu xanh lục, mà là hàng dành cho trẻ con. Nhìn thấy nó tiểu Thư không ngừng liên tưởng đến khi mình mặc nó vào sẽ xinh đẹp như thế nào?
Tiểu Thư tò mò liền muốn cầm thử chiếc váy, liền bị người khác cầm mất, còn lanh lảnh giọng trẻ con: "Mẹ ơi, mua cho con bộ này nha!"
Nhìn thấy cô bé ôm chầm lấy tay mẹ nũng nịu, tay còn lại giữ giữ chiếc vãy, tiểu Thư không khỏi liền cảm thấy muốn khóc.
- "Tiểu Thư, cái này đẹp quá!"- Tiểu Hy không biết gì nhưng thấy màu sắc sặc sỡ liền vỗ tay.
- "Cô ơi, con nhìn thấy trước mà."- Tiểu Thư mở to đôi mắt sớm chốc đã ngấn lệ nhìn cô bé kia.
- "Ai bảo như vậy, ta nhìn trước thì nó là của ta."- Cô bé kia nghe thấy tiểu Thư nói thế, cảm thấy rất không vừa lòng, một mực hét to.
Người mẹ lúc đầu không định mua chiếc váy này, nhưng nhìn thấy cô bé kia, trong lòng liền muốn nổi lên cảm giác chiếm hữu chiếc váy này.
Vì...
Khuôn mặt cô bé này giống như khuôn mặt của ai đó.
Cũng có thể nói là bản sao!
Cô vì người đó