2117.
“Con cũng không biết, đêm đó con cũng vì mệt quá, ngủ một giấc là khoảng ba tiếng đồng hồ, sau đó con tính sẽ đi gõ cửa phòng Dạ Tước để anh mở cửa cho con vào nghỉ ngơi, nhưng mà….khi con đến trước cửa phòng thì nhìn thấy một cô gái vội vàng hấp tấp từ trong phòng đi ra.”
“Gì cơ? Ý của con là người phụ nữ đó chính là đứa con gái ngoài giá thú của ba con!” Long lão thái thái quá am hiểu những chuyện giống như vậy.
Tô Ngữ Phù hít một hơi bèn che miệng khóc thành tiếng, vừa khóc vừa gật đầu, “Đúng vây, chính là cô ta….Cô ta trộm thẻ từ của con để vào phòng của Dạ Tước, con không biết cô ta làm gì trong phòng, nhưng mà Dạ Tước vào phòng từ lúc mười giờ tối rồi, lại còn say bí tỉ nữa!”
“Trời đất! Không ngờ có loại con gái dám làm chuyện đáng xấu hổ đến vậy.” Tưởng Ân đưa tay đỡ lấy trán, oái ăm là đối phương lại là con trai của bà, bà cảm thấy một luồng nộ khí tuôn trào, “Rốt cuộc đứa con gái đó có làm gì Dạ Tước nhà ta không?”
Tô Ngữ Phù càng khóc thảm thiết hơn, nước mắt cô như hạt châu đứt dây vậy không ngừng tuôn rơi, “Cô ta hấp tấp chạy ra, quần áo sộc sệt, nhìn thấy con thì tỏ vẻ đắc ý mới rời khỏi, con vội chạy vào phòng thì thấy Dạ Tước ngủ say mất rồi, còn mọi thứ trong phòng đều rối tung, trên người Dạ Tước chỉ còn mỗi chiếc quần lót.”
“Gì cơ? Cháu ta lại bị…..”Long lão thái thái quả thực khó mà mở miệng nói ra hai chữ đó, nhưng mà sự phẫn nộ trong mắt bà sắp nổ tung rồi, cháu trai nhà họ Long lại bị đứa con gái khác leo lên giường, chuyện này đúng là khiến bà tức chết mà.
Long Sở Hùng cũng cảm thấy sự tình không đơn giản, ông trầm giọng nói, “Đứa con gái đó tại sao phải làm vậy?”
“Bác trai à, cô ta vì ba con không nhìn nhận mối quan hệ với mẹ con cô ta nên ôm hận trong lòng, oán hận cả nhà con, lúc đó có tin đồn hai nhà chúng ta liên hôn, con và Dạ Tước đang quen nhau, con đoán… cô ta muốn trả thù con.”
“Còn có thể vì lý do gì nữa, cái loại con gái có người mẹ như thế thì lẽ đương nhiên cũng sẽ thừa hưởng lối tư tưởng của loại tiện nhân đó, thực đáng giận mà.” Long lão thái thái giận đến nỗi đập tay lên mặt bàn.
Tưởng Ân cũng giận đến mặt đỏ bừng, trên thế gian này không ngờ vẫn có loại con gái không biết liêm sỉ đến thế.
“Sau đó,
con nằm ngủ bên cạnh Dạ Tước, con không muốn Dạ Tước biết chuyện này, con sợ anh ấy biết rồi sẽ không thể chấp nhận được, thế nên bấy lâu nay con vẫn không nói anh ấy nghe là đêm ấy người ở cùng với anh không phải là con, mà là đứa em cùng cha khác mẹ của con.” Tô Ngữ Phù nói xong, đôi mắt long lanh của cô lại chảy ra một hàng lệ.
“Con trai của tôi oan ức quá mà.” Tưởng Ân nổi giận siết chặt nắm tay, Tô Lạc Lạc trong mắt bọn họ đã trở thành một cô gái xấu xa đầy mưu mô và không biết liêm sỉ rồi.
Tô Ngữ Phù vẫn tiếp tục thút thít, “Hôm nay, cô em gái đó của con lại xuất hiện, con không biết cô ta có phải cố ý đến phá hoại lễ đính hôn của con hay không.”
“Đúng là đáng ghét mà.” Hai mắt của Long lão thái thái tỏa ra nộ khí.
“Vậy tại sao Dạ Tước lại đột ngột hủy bỏ hôn lễ như vậy? Chẳng lẽ cũng có liên quan đến cô ta?”
“Con không biết, con không biết gì cả, nhưng con đoán là cô ta có thể đã tìm gặp Dạ Tước qua rồi, hoặc đã làm việc xấu gì rồi, con không biết.” Tô Ngữ Phù lắc đầu, có vẻ rất yếu đuối.
“Được rồi, ngoan nào, đừng khóc nữa, bà sẽ làm chủ chuyện này cho con.”
“Ý của ba con là muốn con và Dạ Tước trực tiếp kết hôn, không cần đính hôn nữa, con thật không biết cô ta còn quậy chuyện gì ra nữa.”
“Được thôi, vậy thì chọn một ngày lành để làm đám cưới luôn đi! Ý nghĩa của đính hôn cũng không lớn lắm, chi bằng kết hôn luôn cho rồi.” Tưởng Ân cũng đồng ý.
Long Sở Hùng thở dài, “Phải tìm ra được Dạ Tước rồi mới tính tiếp, tôi đoán là bây giờ nó đã về biệt thự riêng của nó nghỉ ngơi rồi, hay là chúng ta đi tìm nó thử xem sao?” Ông nhìn sang vợ.
“ Được thôi! Tôi đi với ông, tìm ra nó rồi tôi phải hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc hôm nay nó phát điên là vì sao.”
Tô Ngữ Phù đương nhiên không muốn đi xem náo nhiệt vào lúc này, cô tỏ vẻ vô cùng hiểu chuyện ngoan ngoãn, “Bác trai, bác gái, hai người đi tìm anh ấy nhé! Con ở đây bầu bạn với bà.”
Cái quyết định này ngay lập tức lại giành được thiện cảm từ vợ chồng Long Sở Hùng, Tưởng Ân khen một câu, “Cũng được, con ngoan quá, đúng là có tâm mà.” Xem thêm...