“Các con đi đâu vậy?” Vị tài xế nữ quay lại hỏi.
“Tụi con đến khách sạn Hoàng Gia.” Tô Tiểu Sâm nói.
“Ồ! Có hơi xa đấy nhé, nhưng không sao, cô sẽ dẫn tụi con tới đó.” Vị tài xế nữ rất nhiệt tình, sợ bọn nhóc bị bắt cóc nên vội đưa chúng đi tìm ba.
Mất hơn nửa giờ đồng hồ xe chạy thì cũng đến được trước cửa khách sạn Hoàng Gia, Tiểu Sâm nhìn con số hiển thị trên đồng hồ tính tiền, lấy ra tờ một trăm đồng đưa cho tài xế.
“Cám ơn cô, gửi cô tiền ạ.”
“Cô cũng cám ơn các bạn nhỏ.” Tài xế nhận tiền rồi chỉ bọn trẻ nói, “Này nhé, từ bồn hoa ở đây đi thẳng về phía bên kia, nhìn thấy cái đài phun nước lớn kia chứ? Đó chính là cổng vào của khách sạn đó.”
“Cám ơn cô.” Tô Tiểu Hinh cũng lễ phép trả lời một câu, mới bị Tô Tiểu Sâm kéo bước xuống xe.
Bọn trẻ ngước đầu nhìn tòa khách sạn lớn này, rồi Tô Tiểu Hinh ồ lên một tiếng, “ Ba của chúng ta thực sự đang ở đây sao?”
“Đi theo anh.”
Hai đứa trẻ tay nắm tay bước đến cổng chính khách sạn, Tô Tiểu Sâm cho em gái ngồi ở chiếc ghế bên cạnh đài phun nước, còn cậu thì lấy đồng hồ ra xem, kim chỉ chín giờ hai mươi phút rồi, cậu có tìm hiểu qua, thông thường các buổi lễ đính hôn đều bắt đầu vào lúc mười giờ rưỡi, cho nên, đợi đến khi mami và mẹ nuôi tìm đến nơi thì sẽ vừa đúng thời gian này.
Tô Tiểu Sâm thực ra không phải muốn đến tìm Long Dạ Tước, mà cậu chỉ muốn dụ mami đến đây mà thôi, nếu như người đàn ông đó đúng thực là ba của cậu thì không biết chừng ông sẽ biết mami, và mami cũng sẽ biết ông, hai người họ nếu đã sinh ra được bọn chúng thì chắc chắn trước kia có tình cảm với nhau.
Thế nên, nhất định phải khiến mami đến nơi đúng giờ để ngăn chặn buổi lễ đính hôn của Long Dạ Tước.
Tầm khoảng chín giờ rưỡi, điện thoại đồng hồ của Tô Tiểu Sâm reo lên, là mami gọi đến, cậu mím môi cười và nhấn nút nghe, “A lô, mami ạ!”
“Tiểu tử thối, tụi con đang ở đâu? Đi đâu rồi?” giọng thất thanh của Tô Lạc Lạc ở đầu dây bên kia cho biết cô bị một phen hú vía.
“Mami không cần phải lo, con và em gái đang ở với nhau, tụi con rất an toàn.” Tô Tiểu Sâm vội an ủi
mami, trong lòng nghĩ không nên khiến mami sợ đến nỗi phát bệnh tim mạch.
Nhưng mà lạc mất bé con nhỏ như vậy, cho dù có điện thoại với chúng nhưng Tô Lạc Lạc cũng phát hoảng và nổi giận, tức giận hỏi “Tụi con đang ở đâu?”
“Mami à, con và em gái hiện đang ở trước cổng lớn khách sạn Hoàng Gia đợi mami đó nhé!”
“Gì cơ? Khách sạn gì?” Giọng Tô Lạc Lạc ở đầu dây bên kia vì giật mình mà thay đổi vài tông.
“Khách sạn Hoàng Gia, một khách sạn bảy sao.” Cậu nhóc tìm hiểu qua khách sạn này mới phát hiện đây là một trong những khách sạn hào hoa tráng lệ nhất thế giới.
“Chết tiệt, sáng sớm tinh mơ tụi con chạy đến đấy làm gì?” Tô Lạc Lạc hoàn toàn mất bình tĩnh.
“Tụi con chỉ là đi xuống lầu để chơi thôi, sau đó thì cũng không biết tại sao lại đến được đây, mami ơi, mami mau đến đây đón tụi con đi, tụi con hình như đi lạc mất rồi.”
“Con…. Các con đứng yên ở trước cổng, không được đi đâu hết, mami sẽ đến ngay.” Tô Lạc Lạc nói xong không kịp ngắt điện thoại mà vội báo cho Hạ Thấm biết phải đi tìm bọn trẻ, đầu dây bên kia vang lên âm thanh hỗn loạn.
“Mami ơi, mami và mẹ nuôi không cần vội quá, từ từ đến cũng được, ở đây có chú cảnh sát chăm sóc tụi con rồi.” Tô Tiểu Sâm không muốn mami rối cả lên nên cố ý nói dối mami.
“Thật sao? Vậy thì tốt rồi, các con phải ở cạnh chú cảnh sát, không được phép đi đâu cả nhé, mami bây giờ sẽ đến đón các con.” Tô Lạc Lạc ra lệnh
Tô Tiểu Sâm nhấn nút điện thoại đồng hồ kết thúc cuộc gọi, Tô Tiểu Hinh ở kế bên cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Anh hai, tại sao anh phải nói dối mami là chúng ta đi lạc vậy?” Tô Tiểu Hinh thắc mắc.
“Vì chỉ có như vậy mami mới vội qua đây đón chúng ta, một lát chúng ta phải sắp xếp cho mami và ba gặp mặt.”
“Ba chúng ta là ai?”
“Chính là người đàn ông em thấy trên tivi lần trước.”
“Cái người trông rất giống anh đó hả?” Tô Tiểu Hinh hỏi với giọng ngây ngô. Xem thêm...