Vị trưởng bối nói xong thì nghe tiếng nói của người dẫn chương trình, “Rất nhanh thôi là đến giờ lành mười một giờ rồi, sau đây tôi xin tuyên bố buổi lễ đính hôn ngày hôm nay chính thức bắt đầu, xin mời chuẩn tân lang Long Dạ Tước và chuẩn tân nương Tô Ngữ Phù long trọng xuất hiện.”
Trên đài hoa là bức tranh nền kết từ chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, kế bên còn đặt một trụ hoa được chạm khắc từ ngà voi trắng trang nhã cao cấp, cả lễ đài được bố trí vừa lãng mạn vừa phù hợp không khí.
Từ hai phía của dãy bàn ghế phân biệt bước ra một thân hình rắn chắc cao to, một thân hình kiều mỹ trong sắc áo trắng, đó chính là nam và nữ nhân vật chính của lễ đính hôn hôm nay, Long Dạ Tước và Tô Ngữ Phù.
Người đàn ông đứng trên khán đài chín chắn thu hút, tao nhã tôn quí, toát lên đủ loại khí chất, hoàn mỹ đến nỗi không có gì để bàn cãi được, đôi mắt đen như màn đêm kia khiến người khác không thể nhìn ra được cảm xúc ẩn chứa sâu thẳm bên trong anh.
Còn cô gái mặc chiếc đầm ren màu trắng thon cao kiều diễm, sang trọng, khí phách như công chúa thì đang nở nụ cười đầy trìu mến, nhìn về phía người đàn ông đó.
“Wow! Ba thiệt là đẹp trai! Anh hai, ba đẹp trai thiệt đó.” Tô Tiểu Hinh hào hứng, che miệng nói nhỏ.
Trong góc phòng, đồng hồ điện thoại của Tô Tiểu Sâm reo lên, thấy đó là mami gọi nên cậu nhanh tay bắt máy, “Alo, mami à.”
“Mấy đứa hư hỏng này, tụi con đang ở đâu vậy!” Tô Lạc Lạc vừa tức giận vừa lo lắng gặng hỏi.
“Mami à, con với Tiểu Hinh đến tầng mười của khách sạn rồi, mẹ đến tìm bọn con đi!”
“Tụi con thèm ăn đòn lắm rồi phải không hả?” Tô Lạc Lạc giận muốn điên rồi.
Trước cửa lớn của khách sạn, hai cô gái lo lắng lao vào khách sạn, các cô muốn nhanh chóng lên lầu để tìm kiếm bọn trẻ mà hoàn toàn không phát hiện hôm nay tại đại sảnh của khách sạn có bố trí một áp phích báo hỷ.
Thang máy đến nơi, tầng mười.
Đing một tiếng, cửa thang máy mở ra, điện thoại của Tô Lạc Lạc chưa tắt, cầm điện thoại tiếp tục hỏi, “Ở đâu thế?”
“Tụi con ở trong phòng dạ tiệc á! Mami nhanh vào đây.” Tô Tiểu Sâm nôn nóng muốn mami xuất hiện.
Nếu mami vẫn không xuất hiện thì ba sẽ bị người đàn bà đó cướp mất.
Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm lúc này như
người mất hết lý trí, còn biết gì trong phòng dạ tiệc đang làm cái gì, các cô chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý gì, cô đưa tay dùng sức đẩy cánh cửa lớn, và hình ảnh đang diễn ra bên trong bỗng chốc làm đồng tử mắt cô giãn to hết cỡ.
Ở đây đang cử hành hôn lễ? Tô Lạc Lạc xấu hổ đỏ cả mặt, cô nhìn lên khán đài chuẩn bị xin lỗi cặp đôi đang làm lễ.
Lúc cô nhìn thấy cặp đôi nam nữ, mắt cô lần nữa mở to, hơi thở khó khăn.
Sao lại có thể? Người đàn ông trên khán đài là Long Dạ Tước, người phụ nữ là người chị cùng cha khác mẹ Tô Ngữ Phù? Hôm nay là ngày đính hôn của họ?
Trong lúc Tô Lạc Lạc đang bị sốc trong thế giới của mình, tất cả ánh mắt của quan khách đều quay lại xem xét cô ấy, trong thời khắc thần thánh như vậy, là ai gan to vô lễ phá hoại không khí.
Còn trên khán đài, cơ thể Tô Ngữ Phù run lên, đáng chết, cô gái đi vào sao giống đứa con riêng Tô Lạc Lạc đến thế.
Người đàn ông đứng kế bên cũng nhíu chặt đôi mắt, nhìn chằm chằm cô gái mặt chiếc đầm màu vàng, khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng và không biết phải làm gì đang đứng trước cửa, khóe miệng nhếch một nụ cười hứng thú.
Và chính lúc này, khi cả hội trường đều trong không khí tĩnh mịch đến đáng sợ thì có hai thân hình nhỏ bé xông ra.
“Mami, mami à, chúng con ở đây này.”
Nét mặt Tô Lạc Lạc bất ngờ cứng đờ, cô vội vàng mỗi tay nắm lấy một đứa, quay người chuẩn bị bước đi.
Hai đứa trẻ bị cô dắt đi lập tức cùng lúc quay đầu nhìn về hướng người đàn ông trên khán đài, tràn đầy kỳ vọng, khuôn mặt bọn trẻ như khắc từ bột ngọc vậy, bé gái thì xinh đẹp như cô công chúa nhỏ, còn cậu bé lại có khuôn mặt giống hệt như Long Dạ Tước, đôi mắt ngang dài, đường viền khuôn mặt không khuyết điểm, mặc dù còn khí chất trẻ con, nhưng sự tương đồng đáng ngạc nhiên này khiến người khác phải cảm thán. Xem thêm...