Vừa nghe đến đây thôi, Kiều Mặc đã không nhịn được mà bật cười lớn một tiếng.
Cô cười đến khoé mắt rưng rưng.
Gần chút nữa đã ngã chổng vó ra phía sau, tay vội bám chặt lấy bả vai cường tráng kiên cố của đối phương.
Ngồi không đổi tên?
Đi không đổi họ?
Đây chẳng phải mấy câu thoại thường hay bắt gặp trong tiểu thuyết kiếm hiệp cô hay đọc sao.
Một câu nói đơn giản thế này, vậy mà lại có kẻ nói sai thành như vậy.
Khó trách Kiều Mặc cười không ngậm được mồm.
Hahahaha.
"Anh thật biết đùa mà."
Cô ban đầu chỉ nghĩ đến việc bắt bẻ Hoài Nam, lại chẳng hể để tâm đến cái tên nằm phía cuối câu mà hắn nói.
Cho đến vài giây sau, khi cô đã trêu đùa hắn xong mới kịp phản ứng lại.
Sắc mặt đột nhiên trở nên mờ mịt.
"Tiêu, Hoài, Nam?"
Tuy Kiều Mặc thường ngày không mấy quan tâm đến chuyện nội bộ Long Thành.
Nhưng chuyện liên quan mật thiết đến Kiều Gia cô vẫn là biết chút chút.
Mối quan hệ như chó với mèo của Tiêu - Kiều, cùng với ân ân oán oán muôn đời của hai bên.
Cô từ nhỏ đã được lão già ở nhà phổ cập cho một khoá.
Muốn quên cũng không được.
"Thế nào, tên hay đúng chứ?"
Tiêu Hoài Nam đắc ý nhìn đối phương, theo thói quen xoa xoa chiếc nhẫn ngọc trên tay.
Nhưng giờ hắn mới phát hiện ra.
Chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Tiêu sớm đã nằm trên ngón cái của Kiều Mặc.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng tháo nó xuống.
Vậy, chiếc nhẫn tự chạy đến tay cô hay sao?
Ánh mắt chăm chú quan sát chiếc nhẫn, cố gắng nhớ lại từng chi tiết vừa xảy ra ban nãy.
Mới phát hiện được hành động bất thường của Kiều Mặc.
Hoá ra, hậu duệ Kiều Gia không chỉ có đầu óc kinh doanh phi thường.
Mà còn cái tài nghệ trộm cặp tuyệt đỉnh.
Hoài Nam đưa tay đến muốn đoạt lại chiếc nhẫn trong tay Kiều Mặc, cứ ngỡ sẽ vô cùng khó khăn để lấy lại đồ.
Nhưng nào ngờ lại đơn giản hơn hắn nghĩ.
Cô cứ thế đứng yên nơi đó, để hắn muốn làm gì thì làm.
"Này!"
"Mới nghe đến quý danh của lão tử đã sợ đến như vậy rồi sao? Hay là sợ, Kiều lão bản ở nhà biết cô tự định hôn với gia chủ Tiêu gia?"
Hoài Nam cúi người xuống muốn quan sát kỹ càng biểu cảm trên khuôn mặt đối phương lúc này.
Chỉ có điều, dường như không giống với tưởng tượng của hắn.
Chẳng phải kinh ngạc, cũng chẳng phải hoảng sợ.
Mà giống với phấn khích vui mừng hơn.
Hắn khó hiểu thu tầm mắt về trên người Kiều Mặc.
Đọc ????hêm ????hiề???? ????r????yệ???? ở ~ ????RU???????? RUYỆ????.V???? ~
Là hắn nhìn lầm sao?
"Thú vị thật."
Cô trở nên vô cùng thích thú, ý cười trên khoé môi ngày càng thêm sâu.
Với một người thích chống đối gia tộc như cô, cưới một tên họ Tiêu về nhà.
Chẳng phải càng khiến đám người kia tức đến nôn máu ra ngoài sao.
"Nhanh đi, chuẩn bị hợp đồng.
Bà đây thấy thích anh hơn rồi đấy! Tiểu mỹ nam."
Tiêu Hoài Nam lớn thế này rồi chưa từng bị người khác đặt nhiều biệt danh mất mặt như vậy.
Hắn muốn