"Tiểu Nam,Tiểu Nam..."
Người kia hơi thở vô cùng yếu ớt, nỉ noi nằm trên giường chờ đợi sinh mệnh quý giá dần trở nên mục rỗng.
Bàn tay với làn da nhăn nhúm vội đưa đến nắm chặt lấy người bên cạnh.
Ánh mắt mơ hồ, tựa có một làn sương mờ ảo phủ kiến hết tầm nhìn.
Khuôn mặt nọ không cách nào nhìn rõ, nhưng bà có thể chắc chắn được.
Đối phương chính là đứa cháu trai duy nhất của mình.
Giang phòng nồng nặc mùi thuốc phương Đông xông thẳng đến chóp mũi của Tiêu Hoài Nam.
Bộ quân phục trang nghiêm khoát trên người vẫn chưa kịp thay ra đã chạy đến đây.
Bà nội của hắn đã thọ 70, sức lực ngày càng trở nên suy nhược.
Cho đến năm nay đã không cách nào cứu vãng.
Duy trì tính mạng nhờ vào đống thuốc bổ quý giá.
Nhưng mà, thuốc cũng không phải vạn năng.
Bệnh của bà là do tâm bệnh gây ra, chỉ cần chữa được có thể may mắn vượt qua ải tử.
"Nội, con là Tiểu Nam của người đây."
Hoài Nam cúi người xuống để bà được nhìn thấy rõ hơn.
Khuôn mặt gầy gò nọ hệt như đã mất ngủ ba ngày ba đêm.
Người đang nằm hấp hối trên giường bệnh kia chính là Lão Thái Thái của Tiêu Gia.
Cũng là người thân còn sót lại duy nhất trên cõi đời này của Tiêu Hoài Nam.
Mẹ hắn vì sinh khó nên qua đời, cha hắn vì thế sinh tâm bệnh.
Chưa đến vài năm cũng rời đi bỏ mặc đứa con trai của mình.
Bà nội là người đang chăm sóc và nuôi dưỡng Hoài Nam suốt đằng đẵng ấy năm qua.
Hắn vô cùng trân trọng bà ấy...
Hiện tại, tình trạng của bà ngày càng nguy cấp.
Bác sĩ cũng phải bó tay, những người bên cạnh đã chuẩn bị tâm lý.
"Thống Đốc đại nhân, nhân gian có một tập tục xung hỷ cho người bệnh.
Nếu như..."
Bảo Mẫu của hắn vội lên tiếng, cái suy nghĩ đó sớm đã ấp ủ trong lòng rất lâu rồi.
Cuối cùng cũng có thể nói ra ngoài.
Đứng nơi đó chờ đợi sự hồi đáp từ đối phương.
Nhưng không giống như bà ta mong cầu, Tiêu Hoài Nam lạnh nhạt chẳng mảy may để tâm đến.
Bởi, hắn sớm đã biết Bảo Mẫu đã bị người của Giang gia mua chuộc.
Giang Nhã muốn bước chân vào Tiêu Gia đã uổng phí không biết bao nhiêu công sức và tiền bạc.
"Tôi không quan tâm, thứ tôi cần là thực tế."
Hoài Nam ngẩng đầu nhìn về phía người đàn bà kia.
Ánh mắt sắt bén hệt như muốn đem đối phương ghim chặt trên tường, huyết nhục dơ bẩn như bị thú dữ nhìn ngó.
Con người của hắn, trên dưới Tiêu Gia ai cũng rõ.
Không thích bị người khác tính kế, đặc biệt chính là phụ nữ.
Vậy mà Bảo mẫu lại to gan, nghĩ rằng bản thân là người bên cạnh Lão Thái Thái và là người nhìn thấy hắn trưởng thành.
Đã không ngần ngại gì nhận tiền mua chuộc của người nên ngoài.
"Thống Đốc...!Nhưng mà, dưới quê tôi từng có người bệnh sắp chết.
Sau đó con cháu cưới vợ xung hỷ lại khoẻ mạnh bình thường."
Lời nói này của bà ta cũng không phải vô căn cứ, trước đây trong quân ngũ của Hoài Nam thực ra từng có chuyện như vậy.
Hắn suy nghĩ một hồi lâu, sau đó đưa mắt nhìn sang Lão Thái Thái.
Lồng ngực đột nhiên siết chặt, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Tiểu Nam...!Đừng vì bệnh