Tôn Dực Sinh thoạt nhìn có chút ngơ ngác, anh vừa từ nước B trở về sau nhiều năm du học.
Vậy mà lại không biết an ninh của Long Thành trong mấy năm anh vắng mặt lại trở nên bất ổn đến như vậy.
Ngẫm nghĩ lại một lúc sau đó đảo mắt sang trên người gia chủ Kiều Gia, Kiều Sâm.
Biểu cảm trên khuôn mặt ông dường như đang cố ý che dấu điều gì đó mà anh không hề hay biết.
Đám người cùng anh đi đến đây cũng không khỏi bất ngờ.
Nhanh tay nhanh chân chạy đến xem tình hình của 3 chiếc xe vừa được nhập về.
Giá trên thị trường vô cùng đắc đỏ.
"Đi điều tra xem xung quanh có người nào ở đây nhìn thấy diện mạo của hung thủ hoặc là hình dáng của tên đó."
Dực Sinh nở một nụ cười điềm tĩnh trên khoé môi, sau đó đưa tay đến làm ám hiệu cho thuộc hạ đang đứng phía sau bước đến gần để nghe chỉ thị.
Ban đầu anh không muốn vướn thêm rắc rối gì, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm tức giận cùng cực trên khuôn mặt luôn mang dáng vẻ ảm đạm kia của Mặc Sâm.
Anh liền không khỏi tò mò, liệu ông ta có quen biết với hung thủ.
Hay, sớm đã đoán được người gây ra chuyện này là kẻ nào.
Đột nhiên Tôn Dực Sinh cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí hệt như tên phóng đến ghim chặt vào tấm lưng của anh.
Trong thời khắc đó, Dực Sinh vội vàng tìm kiếm địa điểm xuất phát của ánh mắt kia.
Cũng muốn xem xem đối phương là ai, anh chỉ vừa du học trở về chưa từng đắc tội với ai.
Huống hồ chi là gây thù chuốc oán...
"Mẹ kiếp! Anh ta là chó sao, vừa nhìn đã đánh hơi được mùi mà tìm đến."
Kiều Mặc sau khi làm ra chuyện kinh thiên động địa khiến cả Kiều gia cùng khách khứa đến thăm một phen hoảng hồn.
Liền nhanh chóng chạy trốn khỏi con xe mà bản thân thường ngày nâng niu như em bé.
Nó chính là bạn cùng sinh ra tử với cô trong những trận đấu sống còn với kẻ thù.
Nhưng mà không sao, nếu như nó còn năm trên mảnh đất của Kiều gia cô liền có cách đem nó trở về sửa chữa lại.
Sau đó tiếp tục cùng nó đồng sinh cộng tử, tung hoành thiên hạ.
"Không thấy tôi."
"Không thấy tôi."
Cô nhanh chóng cúi người xuống che dấu đi toàn bộ thân thể của bản thân.
Tránh người bên dưới nhìn thấy dù chỉ là một cọng tóc nhỏ nhoi cũng không được.
Miệng không ngừng lẩm bẩm, hệt như muốn nguyền rủ đối phương hãy mù đi đừng nhìn thấy cô.
Kiều Mặc ban nãy không thể đường đường chính chính đi từ cửa lớn vào nhà.
Cô đành dùng theo phương thức thường ngày mà bản thân luôn sử dụng để trốn nhà đi đua xe nhất.
Trèo tường.
Cô trèo từ tầng 1 lên đến tầng 3, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn không lấy chút một vết thương nào lưu lại trên người.
"Rõ thưa Thiếu Gia!"
Người đứng bên cạnh Tôn Thiếu sau khi nghe xong lời dặn dò từ chủ nhân.
Nhanh chóng cúi đầu tỏ ý đã hiểu liền nhanh chóng quay lưng rời đi.
Huyễn Mai cùng Mặc Sâm đứng nơi đó đưa mắt ám thị với nhau, dù gì cũng