Trong khi bầu không khí bên ngoài đang căng thẳng trên từng milimet.
Hung thủ gây ra mọi chuyện, Kiều Mặc lại đang sung sướng ngồi bên trong xe run đùi thưởng thức tráng miệng.
Ánh mắt không quan tâm lấy một ai, nhưng thật ra trong lòng đang không ngừng gợn sóng.
Cô vắt óc suy nghĩ phương pháp để thoát khỏi đám người Tiểu Châu.
Vũ lực đương nhiên không được.
Tuy bọn họ được huấn luyện để bảo vệ cô.
Nhưng trong tình cảnh này, sợ rằng Kiều Phu Nhân đằng đằng sát khí bên ngoài sớm đã cho họ quyền giải quyết cô trong bất kỳ tính huấn nào.
"Tiểu Châu, tôi khát..."
Kiều Mặc muốn điều từng người đi sau đó trốn thoát.
Nhưng lời còn chưa kịp nói dứt đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngoan ngoãn câm lặng.
Trong khoang xe phía sau lại là một đống dụng cụ cần thiết cho sinh hoạt.
Thức ăn có nước uống có, ngay cả nơi giải quyết nỗi buồn cũng có.
Lần này, dù cho cô có mọc cánh cũng khó bay khỏi đây.
"Tiểu Thư, cô muốn uống gì?"
Diệp Châu nghiêng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt sượng trân của đối phương.
Sau đó kìm nén trận cười trong bụng xuống bên dưới.
Sợ bản thân làm mất dáng vẻ uy nghiêm.
"Bà đây không khát nữa.
Muốn uống thì tự cô uống đi."
Kiều Mặc giận dữ đem vụn bánh nhỏ trong miệng không ngừng ngấu nghiến, khi ấy cô đang tưởng tượng bản thân hệt như đang ăn tươi nuốt sống Tiểu Châu.
Biết rõ đối phương đang muốn giễu cợt mình.
Kiều Mặc cố kìm nén cơn giận, khoé môi khó khăn nở nụ cười thương hiệu như mọi ngày.
Quá nhàm chán nên cô muốn nhìn ra ngoài giải toả tâm trạng.
Nào ngờ vừa đưa mắt sang lại vô tình chạm mắt với Tiêu Thống Đốc bên kia đường.
[ Cụ nó, nhìn thấy bộ mặt đó của anh ta làm mình muốn buồn nôn.
Đã thất vọng, giờ thì tuyệt cmn vọng luôn.
]
Kiều Mặc dứt khoát quay đầu 180°, sắc mặt ngày càng trở nên tối mịt như tương lai của chính cô khi quay trở về Kiều Gia.
Mà Tiêu Hoài Nam nhìn thấy bộ dạng giận dỗi đáng yêu này của cô vô thức nở nụ cười trên khoé môi.
Khi đó, hắn không biết bản thân đã và đang rung động trước người con gái kiên cường xinh đẹp kia.
Sau khi cảm nhận được điều khác thường từ chính bản thân.
Hắn đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt, vậy mà lại cười rồi.
Biểu cảm trên khuôn mặt hắn trong chớp mắt từ vui vẻ sau đó lạnh lùng, cuối cùng là trở nên âm trầm.
"Lái xe đi."
Hoài Nam nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ngón tay bất giác mân mê chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa.
Đây chính là vật chính hắn tự mình đeo lên dùng để nhắc nhở bản thân, ở phương xa còn có người hắn yêu hơn cả sinh mệnh.
Cô ấy là hào quang chiếu rọi cả cuộc đời tăm tối của Tiêu Hoài Nam.
Giúp anh vượt qua đoạn thời gian khó khăn nhất của cuộc đời.
...
Ngôn Phu Nhân rơi vào bế tắc không biết bản thân sẽ phải đối diện với trừng phạt như thế nào.
Nhưng bà ta cũng không thể ở yên đợi chết được.
Đành vứt bỏ cả sự tự tôn duy nhất của bản thân.
Quỳ gối nhanh chóng di chuyển đến dưới chân của Du Huyễn Mai.
"Kiều Phu Nhân..."
"Là tôi có mắt như mù, là tôi ếch ngồi đáy giếng.
Mong cô đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử...!Buông tha cho tôi và con gái một mạng."
Bộ dạng cao cao tại thượng ban nãy của bà ta