"Kiều...!Kiều Phu Nhân, con gái của tôi tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện...!Xin cô đừng tính toán với nó."
Thân là một người mẹ tuy trước giờ chưa từng một lần giáo dục con gái tốt.
Nhưng bà ta cũng không thể trơ mắt nhìn con gái bị người khác hành hạ.
Ngôn Phu Nhân ôm chặt lấy Mạn Thù vào trong lòng.
Mơ hồ cảm nhận được cảm xúc ban nãy của Du Huyễn Mai, tận mắt nhìn thấy con gái mình mang nặng đẻ đau chịu phải cảnh nguy hiểm.
"Nhỏ không được dạy, lớn sẽ hư người."
"Ngôn Phu Nhân không cần khách khí, hôm nay tôi sẽ tặng cho con gái cô một bài học."
Huyễn Mai không muốn nhân nhượng trước những người đã làm tổn thương con gái của mình.
Nếu như chỉ đơn giản là xúc phạm hoặc là chửi mắng danh dự của bà hoặc Kiều Gia.
Bà có thể nhắm một mắt mở một mắt không tính toán.
Nhưng động vào Kiều Mặc, dù chỉ thiếu một cọng tóc bà cũng truy cứu đến cùng.
Cô chính là giới hạn duy nhất của bà, cũng như của Kiều Gia.
"Đắc tội rồi."
Diệp Châu xưa nay hành sự vô cùng tàn nhẫn, phàm là những kẻ rơi vào tay cô đều không có kết cuộc tốt đẹp.
Không chết cũng tàn phế, không phế cũng thương tật.
Người có thể ra lệnh cho cô chỉ có duy nhất Kiều Sâm và Du Huyễn Mai.
Tuy được đào tạo ra để bảo vệ an toàn cho Kiều Mặc nhưng Diệp Châu lại chưa một lần tuân theo lệnh của chủ nhân.
Bởi, mệnh lệnh mà Kiều Mặc ban xuống vô cùng vô lý.
"Đừng, cầu xin các người...!Mẹ, con sai rồi! Không, Kiều Mặc...!Tôi, là tôi có lỗi với cô nhưng mà tất cả đều đã qua..."
Mạn Thù sợ đến nước mắt đầm đìa, ngẩng đầu khẩn cầu sự tha thứ của đối phương.
Cô ta không phải đang hối hận vì chuyện sai trái mà mình đã làm.
Mà chỉ là đang quá sợ hãi nên mới giả vờ đáng thương.
Nhưng cô ta lại quá xem thường người của Kiều Gia.
Bọn họ ngồi vững trên vị trí cao cao tại thượng đó không phải chỉ nhờ cái thân phận.
Mà còn phải có một đầu óc nhạy bén cùng con mắt tinh tường.
Chỉ cần nhìn lướt qua liền biết là lừa dối hay thật lòng.
"..."
Kiều Mặc lạnh nhạt từ trên cao đưa mắt xuống nhìn con người bần tiện nọ.
Cô không hề có ý tha thứ cho đối phương, đương nhiên càng khồn nghĩ đến việc giúp Mạn Thù cầu xin.
Đây là trừng phạt mà cô ta đáng được nhận.
"Nhìn tôi làm gì? Tiểu Châu chỉ là muốn nhổ đi vài cái răng của cô mà thôi.
Nhưng nếu như cô không muốn, vậy để tôi đích thân tiếp đãi."
"Đừng trách Kiều Mặc này không nhắc nhở người bạn cũ như Ngôn đại tiểu thư.
Nếu như cô rơi vào tay tôi, e là hình hài khó vẹn toàn."
Nụ cười trên khoé môi của cô ngày càng thêm sâu, từng câu từng chữ nói ra từng khuôn miệng nhỏ nhắn kia vô cùng tàn độc.
Không nhân không nhượng trước bất kỳ ai.
Ngôn Mạn Thù trở nên tuyệt vọng.
Dù cho cô ta có liều mạng phản kháng cũng không thành công.
Lực bàn tay của Diệp Châu quá mạnh.
Chỉ cần dùng tay trái cố định cằm của đối phương sau đó tay còn lại đưa kìm đến dứt khoát nhổ đi 4 cái răng cửa của Ngôn Mạn Thù.
Máu từ khuôn miệng cô ta cứ thế trào ra, từng cái răng nhuốm máu tươi vương