Kiều Mặc không hiểu đối phương đang muốn nói gì, cô thản nhiên kéo khoá áo phía sau xuống.
Vô ý để lộ ra tấm lưng tr ắng nõn đến mê người.
Không nhìn không biết, nhìn rồi mới thấy được bên dưới lớp trang phục kia lại có một hình xăm vô cùng tinh xảo.
Tuy bản thân từ nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi lễ giáo khắc nghiệt của gia tộc.
Nhưng Kiều Mặc chưa từng nhúng nhường trước những thứ phong tục hà khắc kia.
Vả lại, sau lưng cô còn có một người cha như Kiều Sâm.
Nếu ông ấy không quản cô, đương nhiên đám người kia cũng không dám quản cô.
"Cô...!Con m.ẹ nó không biết ngượng sao!"
Tiêu Thống Đốc ban đầu có chút luống cuống nhưng không lâu sau liền lấy lại bình tĩnh vốn có.
Nhanh chóng quay mặt đi nơi khác, hai bên tai ửng đỏ lên như m.ông khỉ.
Chẳng hiểu sao, con người hắn trời không sợ đất không sợ.
Nhưng khi đối diện với Kiều Mặc lại có chút e dè, lần nào cũng vậy chỉ cần ở bên cạnh cô hắn đều gặp phải những tình huống bất ngờ mà tưởng chừng cả đời này không thể xảy ra trước mắt hắn.
"Không! Có gì đáng để tôi ngượng sao? Từng tấc da tớ thịt trên người tôi cũng chẳng phải lần đầu bị anh nhìn thấy?"
Cô thản nhiên đáp lại lời của Hoài Nam, khuôn mặt xinh đẹp không lấy chút biểu cảm nào của sự ngại ngùng.
Điềm tĩnh đến mức khiến người đứng đối diện phải ngại thay.
Hắn nhanh chóng muốn đổi chủ đề, nhưng ánh mắt lại không có cách nào khống chế được mà nhìn ngắm thân thể cô.
Người vốn dĩ không thích trên người có vết mực như hắn lại bị thu hút bởi hình xăm trên người cô.
Nhưng cũng đúng, bởi hoạ tiết ấy vô cùng quái lạ đến mức khiến người khác phải ớn lạnh.
Một con hắc xà đang điên cuồng nhai nuốt Cự Long.
Khi nhìn có một góc độ khác, lại là Cự Long thoát xác, tu thành chính quả.
"Nhìn đủ chưa? Cái lưng già này của tôi sắp bị ánh mắt đăm chiêu của anh nhìn cho thủng đấy."
Kiều Mặc phát giác được người khác đang không ngừng nhìn chăm chú vào thân thể của mình nên đã xoay người lại.
Muốn chấn chỉnh đối phương một chút.
Nhưng nào ngờ lại đang tạo cơ hội cho Tiêu Hoài Nam thoả thích bày tỏ suy nghĩ của mình.
"Hình xăm này của cô là thế nào?"
Vì cái tính tò mò ấy của bản thân, hắn bất giác quên mất cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân.
Cũng quên đi mất người miệng luôn chửi mắng cô vô liêm sỉ giờ đây lại đang hành động chẳng khác gì.
Hoài Nam chậm rãi bước đến nâng tay chạm nhẹ vào vết mực đen hằn sâu trên tấm lưng nọ.
Quả thật rất đặt biệt, đến mức khiến người ta lưu luyến không rời.
"Không có ý nghĩa gì, đẹp nên nhờ người đến vẽ bậy thôi."
Cô đột nhiên trở nên căng thẳng hơn, không phải vì câu hỏi kia của hắn.
Mà là bởi vì cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ đôi bàn tay lành lạnh của Hoài Nam.
Dường như đang từng chút từng chút xâm chiếm lấy th2n thể của cô.
"..."
Hắn cứ ngỡ phía sau một hình xăm trừu tượng như vậy sẽ có một câu chuyện đầy ý nghĩa.
Nào ngờ Kiều Mặc xăm lên chỉ vì hứng thú nhất thời.
Chỉ là, hắn khi đó không