Kiều Mặc vừa lấy được ly nước từ trong tay Tiêu Hoài Nam, nào ngờ lại bị hành động tiếp theo đây của hắn làm cho sửng người.
Đôi mắt đen huyền ghim chặt trên thân thể cường trán nọ.
Không ngờ rằng, đối phương ngoại trừ có khuôn mặt hoàn mỹ.
Còn có một sức hút khó cưỡng như vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hắn.
Nước trong miệng chưa kịp nuốt xuống đã muốn trào lại ra bên ngoài.
Tiêu Thống Đốc có một sở thích kỳ lạ, hoặc là hắn đang muốn trêu chọc cô.
Trực tiếp dùng cốc nước lạnh ban nãy vừa lấy tưới lên đầu bản thân.
Giọt nước cứ thế lăn dài xuống bên dưới, sau đó có vài giọt động lại trên cơ bụng rắn chắc của hắn.
Còn lại đều đã trôi xuống bên dưới, thấm đẫm trên chiếc quần tây đắc tiền.
Đây là lần đầu tiên mà Kiều đại tiểu thư danh tiếng một thời muốn trở thành một giọt nước nhỏ bé như vậy.
Phụt!
Kiều Gia không nhịn được sau đó phun thẳng ngụm nước trong miệng vào người Tiêu Hoài Nam.
"Anh, anh bi3n thái sao?"
Cô dùng tay che chắn tầm mắt của chính mình, nhưng cái tính cách đó của cô sao có thể dễ dàng ngại ngùng như vậy.
Về mặt hình thức chính là đã che lại, nhưng thật ra khoảng cách của những ngón tay với nhau vô cùng xa.
Nhắm mắt nhìn cũng thấy chính là cô cố ý.
Ha.
"Là cô trong tâm có quỷ, hay là tôi bi3n thái đây?"
Hoài Nam nghiêng đầu sang một bên dùng nửa con mắt khinh thường nhìn Kiều Mặc.
Khoé môi cong lên, bộ dạng đáng ghét này của anh càng khiến cô thêm tức giận.
Thay vì đánh đấm trực diện như thường nay cô lại muốn dùng lời nói để khiến đối phương câm nín.
"Tâm tôi không phải chỉ có quỷ, mà còn có cả quái vật.
Sao nào? Anh không tin? Không tin thì đến đây thử xem."
"Tôi có nuốt chửng cái con giun đất nhỏ của anh không?"
Kiều Mặc tự tin nhìn hắn, miệng thì nói như thế nhưng thật ra trong lòng lại không ngừng dậy sóng.
Biết rất rõ bản thân đối với người đàn ông trước mắt này đây có tình ý.
Chỉ tiếc rằng, đối phương lại không hề đặt cô vào vị trí sẽ yêu đương...
Và còn có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm kia của hắn.
Cô so với người phụ nữ ấy chẳng đáng là bao.
Nghĩ đến đây thôi sắc mặt của cô có chút khó coi, may mắn thay bản thân kịp phát giác sau đó điều chỉnh lại tâm trạng.
Nếu không đã bị Hoài Nam nhìn thấy.
"..."
Hắn đã quá quen với cái thói nói chuyện không xem người khác ra gì của cô.
Nhưng lúc nào cũng vậy, hết lần này đến lần khác bị cô làm cho kinh ngạc.
Đôi môi bé nhỏ xinh xắn kia lại thốt ra những câu chữ *** tà như vậy.
Tiêu Hoài Nam biết rất rõ bản thân hắn không thể đấu khẩu cùng với cô.
Nên đành cắn chặt răng im lặng mặc cho đối phương có đang không ngừng khinh miệt nguồn sinh lực dồi dào của chính mình.
Chiếc điện thoại đêm qua bị Kiều Mặc vứt trong thùng rác bên đầu giường lúc này lại đổ chuông.
Sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cô cũng có thể nhận máy của người kia.
Đầu giây bên đó không ai khác chính