Doãn Khương Trạch sớm đã chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Anh đường đường là cơ trưởng của hãng hàng không lớn nhất nhì nước.
Đương nhiên tuần trăng mật không thể nào sơ sài được.
Một chiếc phi cơ riêng do đích thân anh lái, đưa người anh yêu đến với vùng đất hạnh phúc Ireland.
Cho dù cho Kha Mộc Ly có liều mạng từ chối cũng chẳng hề có tác dụng gì.
Cứ thế bị cưỡng chế khiêng đi.
"M.ẹ nó, ai mắng bà?"
Kiều Mặc nhảy mũi lớn một tiếng, ấn tượng của cô trong mắt Tiêu Thống Đốc vốn dĩ đã không tốt.
Hiện tại lại càng trở nên trầm trọng hơn, hắn ngẩn người một lúc.
Sau đó đưa tay lên lau đi vệt nước bọt từ miệng cô văng lên mặt hắn.
Rốt cuộc là tên ch.ết bầm nào đồn thổi danh tiếng của Kiều Gia đại tiểu thư cao ngút tận trời xanh như vậy.
Gần chút nữa hắn đã bị đánh lừa bởi những câu khen thưởng truyền tai nhau này.
Nhưng, Tiêu Hoài Nam chẳng thể nào hay biết.
Cô trước mặt đám người xa lạ ngoài kia quả thật chính là bộ dạng hiền lương thục đức, vừa lễ nghi vừa dịu dàng.
Còn đối diện với hắn cô mới có thể buông lỏng chính mình.
Sống thật với bản tính thật sự.
"..."
Hoài Nam nhanh trí dùng tay bôi bôi trát trát lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Kiều Mặc.
Ấy mà hành động thân mật này càng khiến mối quan hệ của hắn và cô thêm gần gũi.
Dường như bức tường vô hình từng ngăn cản cả hai đã biến mất triệt để.
Ngay cả tiếp xúc cơ thể cũng không khiến Tiêu Thống Đốc chán ghét người phụ nữ này.
Có lẽ hắn đã bắt đầu tiếp nhận sự xuất hiện bất ngờ của cô trong cuộc đời bình lặng trống rỗng chả bản thân hắn.
"Cụ nhà anh, sao không đem nó nhét lại vào mồm tôi đi?"
Kiều Tổng cắn chặt răng trừng lớn mắt tỏ vẻ uy nghiêm nhìn đối phương.
Nhưng lại bị phản tác dụng, cơ câu mặt của cô không hợp trong dáng vẻ nghiêm nghị.
Đương nhiên ngay cả tức giận cũng trở nên buồn cười.
Mặt mày đỏ ửng lên vì tiết trời lạnh lẽo bên ngoài.
Hoá ra đã vào Đông, chẳng trách Long Thành lại trở nên u uất tĩnh mịch đến như vậy.
"Ý kiến không tồi."
"Tôi đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ đợi sự chấp thuận từ phía Tiêu Phu Nhân mà thôi."
Từ khi quen biết đến lúc trở thành bạn đồng hành với cô, hắn đã biết thế nào là nói đùa thiện ý.
Một con người luôn mang trên mình loại biểu tình ảm đạm âm trầm như Tiêu Thống Đốc.
Hiện tại lại nở một nụ cười châm chọc thích thú trên khoé môi.
Khung cảnh trước mắt hệt như một bức tranh sơn dầu sống động.
Đẹp đến mức khiến người đứng đối diện si mê quyến luyến không rời mắt.
Trái tim đang yên ổn đập ngay lồ ng ngực Kiều Mặc đột nhiên trở nên mất kiểm soát.
"Tiêu Hoài Nam, anh hãy cười nhiều một chút...!Ai biết được tương lai sau này sẽ không còn được chứng kiến nữa."
Lời nói này của cô vế trước còn bình thường.
Nhưng