"Lão tử ngồi không đổi tên đi không đổi họ Tiêu Hoài Nam.
Ai là ông Kiều, Kiều cái cụ nhà các người."
Hoài Nam choáng váng với tình cảnh trước mắt, hơn trăm người trên dưới của Vũ Trường đứng ở ngoài đại sảnh tiếp đón hắn.
Truyện Ngược
Ngay cả lễ nghi cũng là loại trang trọng nhất.
Chân vừa bước vào cửa lại vội vàng muốn lùi lại.
Bao nhiêu ánh mắt ngoài kia đang nhìn chăm chăm vào hắn.
Chờ đợi xem bản mặt của Tiêu Thống Đốc khi bị mất mặt.
Hắn đương nhiên không dễ dàng để bản thân bị thua thiệt như vậy.
"..."
Giám Đốc Trương đột nhiên tiến đến phía trước, từng hành động cử chỉ đều vô cùng cẩn thận dè chừng.
Dường như ông đối với con người trước mắt này đã quá hiểu rõ.
Trương Tranh là người được điều từ trụ sở chính đến với nơi đây để nhận chức vụ, đương nhiên trước đó đã phải ghi nhớ tính cách lẫn sở thích của khách V.I.P.
Đặc biệt chính là vị Tiêu Hoài Nam này đây.
"Thống Đốc đại nhân, tôi là Trương Tranh.
Giám đốc điều hành mới nhận chức của Vũ trường."
Giám Đốc Trương chính là cánh tay đắc lực bên cạnh Kiều Mặc.
Lần điều động nhân sự này là do đích thân cô phê duyệt.
Không cần nói cũng biết, Kiều Tổng đây là đang đánh dấu chủ quyền.
Đem một camera chạy bằng cơm đặt bên cạnh Tiêu Hoài Nam.
Nếu như hắn lỡ ăn chơi quá đà ở đây sẽ dễ dàng bị cô bắt ngay tại trận.
"Cuối cùng cũng có kẻ biết dùng mắt nhìn người.
Nào, đến đây nói tôi nghe xem các người hôm nay đang hát tuồng nào?"
Hắn bình thản liếc mắt nhìn chăm chú vào Trương Tranh.
Con người này quả thật quá mức tự tin, đứng ngay trên đất của người khác cũng dám ngông cuồng như vậy.
Tuy nói Long Thành này là địa bàn của hắn, nhưng chỉ khi ở ngoài đường mà thôi.
Còn đây đã là lãnh địa của địa chủ khác, không phải quân phiệt như hắn...
"Kiều Tổng từng tuyên bố với chúng tôi, Tiêu Thống Đốc đây là nam nhân của ngài ấy đường đường chính chính cưới về."
"Đương nhiên phải gọi là ông Kiều rồi."
Sống nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên Trương Tranh có thể nói ra những từ trái với lòng mình như vậy.
Những câu nói vô sỉ kia là do Kiều Mặc dùng một đêm để thuyết phục ông nói ra.
Mục đích chính là nhầm trêu chọc hắn.
Lại nào ngờ, con người này đã quá mức quen thuộc với cách nói ấy.
Tất nhiên sẽ không còn thấy xa lạ nữa.
"M.ẹ nó Kiều Mặc lại là trò của cô."
Tiêu Thống Đốc giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng bản thân đang cắn xé đánh đập thân xác Kiều Mặc.
Hắn giận dữ lướt qua