Chiếc Maybach rời đi, đôi mắt lạnh lùng của Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào dáng người ngày càng nhỏ hơn trong gương chiếu hậu.
Cô bé ngồi bên cạnh nghịch ngợm bò lên đùi anh, bàn tay trắng trẻo mềm mại nắm lấy tay anh và hỏi: “Bố, tại sao chúng ta không thể đưa Mộ Mộ về nhà ăn cơm?”
Phó Hàn Tranh nhìn xuống, đưa bàn tay to lớn xoa đầu cô con gái nhỏ, kiên nhẫn nói: “Đường Đậu thích Mộ Mộ như vậy à?"
"Vâng!" Cô bé chớp đôi mắt to tròn, gật đầu nhìn Phó Hàn Tranh.
“Bởi vì Mộ Mộ cho Đường Đậu ăn kẹo, nên Đường Đậu thích cô ấy?”
Nhưng mà, trước đây những nguồi phụ nữ khác gặp anh cũng đều đưa cho Đường Đậu đồ ăn vặt yêu thích của cô bé, nhưng cũng không thấy cô bé thích bọn họ, còn khóc lóc không muốn anh ở bên cạnh bọn họ.
Mộ Vi Lan, rốt cuộc đã cho cô bé này uống thuốc mê hồn nào rồi?
Tiểu Đường Đậu lắc đầu, hai bàn tay làm ra một hình tròn nhỏ, đặt lên trên đôi mắt to, chớp mắt nhìn Phó Hàn Tranh và cười toe toét: “Bởi vì mắt của Mộ Mộ cũng to giống như Đường Đậu!”
Phó Hàn Tranh giật mình, ngay cả cô bé cũng nhìn thấy người phụ nữ đó giống cô bé?
Phó Hàn Tranh ôm lấy cô bé trên đùi, đôi môi mím chặt, ánh mắt trầm tư.
Tiểu Đường Đậu ồn ào cả ngày, một lúc sau đã co người ngủ thiếp đi trong vòng tay của Phó Hàn Tranh. Phó Hàn Tranh thấp giọng hỏi Từ Khôn đang lái xe: “Khi nào mới có kết quả DNA?”
"Muộn nhất là chiều ngày kia. Boss, nếu như cô Mộ thực sự là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu..."
Sắc mặt Phó Hàn Tranh trầm ngâm: “Đi điều tra rõ lý do ba năm trước vì sao Mộ Vi Lan lại mang thai hộ."
"Vâng."
Nếu người phụ nữ đó tiếp cận anh và Đường Đậu với mục đích không trong sạch, ngay cả khi cô là mẹ ruột của Đường Đậu, anh cũng không ngại để sự thật này và thân phận của cô mãi mãi chìm đắm trong biển sâu.
Sau khi Mộ Vi Lan rời khỏi trường mẫu giáo, cô đi đến đường Thâm Lam, khi đi đến trước biệt thự nhà họ Mộ, cô chỉ nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đỗ trước nhà, giống như là để chuyển đồ. “Bên này! Cẩn thận một chút! Bình hoa nay tôi đã mua hơn ba tỷ đấy! Làm vỡ rồi các anh có đền nổi không?"
Một giọng nữ trung niên gắt gỏng quen thuộc vang lên, Mộ Vi Lan ngước lên nhìn và thấy Thẩm Thu đang cau mày sốt ruột chỉ vào những nhân viên của công ty vận chuyển đồ.
Phía sau, một người chuyển đồ bê bức tranh chân dung ra ngoài, Thẩm Thu nheo mắt lại, nói một cách chán ghét: "Bức tranh này vứt đi đi, vừa nặng vừa chiếm diện tích, lại còn xui xẻo!"
Người nhân viên đang chuẩn bị vứt bức tranh đi, mắt Mộ Vi Lan sáng lên, đó là bức tranh chân dung của bố cô!
"Đợi đã!"
Thẩm Thu nhìn qua, đôi mắt dừng trên khuôn mặt của Mộ Vi Lan, ánh mắt run lên dữ dội.
"Mộ, Mộ Vi Lan...? Chẳng phải cô đã rời khỏi Bắc Thành rồi sao?" Mộ Vi Lan nhếch môi, lạnh lùng và chế nhạo: “Bà Thẩm, đã lâu không gặp."
“Cô còn trở về Bắc Thành làm cái gì?"
Mộ Vi Lan giành lấy bức chân dung trong tay người nhân viên, ôm chặt trong vòng tay: “Đây là nhà của tôi, tại sao tôi không thể quay lại?”
"Ồ!” Thẩm Thu cười khẩy: “Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, căn biệt thự này sẽ sớm bị phá hủy, cô không thể ngăn cản được đâu! Hơn nữa, cô cũng không quyền lợi để ngăn cản! Dù sao, căn biệt thự cũng đứng tên tôi!"
Mộ Vi Lan nắm chặt bức chân dung, những ngón tay thon dài của cô trắng bệch, đôi mắt cô hoàn toàn kiên quyết: “Tôi tuyệt đối sẽ không giương mắt nhìn căn biệt thự này bị phá hủy đâu!"
Thẩm Thu khoanh tay, khinh bỉ nói: “Cô có biết căn biệt thự này đáng giá bao nhiêu tiền không? 120 tỷ! Mộ Vi Lan, tôi nghĩ cô muốn căn biệt thự này thực sự là hoang đường! Nhưng mà...cô đi bán thân có khi còn có chút khả năng!"
Ngọn